Rất nhanh Bùi Điềm đã quăng chuyện dự án ra sau đầu.

Ngày hôm sau, vừa học xong tiết buổi sáng, Bùi Điềm đã dọn sơ hành lý rồi ngựa không dừng vó mà trở về nhà.

Cô học đại học ở Bắc Kinh, quãng đường về nhà khoảng ba mươi phút.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cuối tuần nào Bùi Điềm cũng phải về nhà an nhàn hai ngày.

Buổi tối thứ sáu tuyệt vời nên dùng để thức khuya, vì ship couple tuyệt đẹp mà cống hiến nước mắt.

Bùi Điềm ôm điện thoại, trước khi ngủ đọc một bài viết đồng nhân về couple Tình - Thâm, ID tác giả rất quen mắt, tên là “Giang Giang thâm sâu khó đoán”.

Trong số ít fans hoạt động sôi nổi trên super topic, ID này được xem là fan trung thành cấp nguyên lão, thậm chí còn có mặt ở super topic sớm hơn cả Bùi Điềm.

Bài văn viết về những chuyện thường ngày, không dài, nhưng chi tiết và chân thực giống như xảy ra ngoài đời thật vậy.

Bùi Điềm nghiêm túc đọc bài viết đồng nhân vừa mới đăng lên này, hít hít mũi, bấm like, sau đó bình luận một câu: [Hu hu, thần tiên à, viết chân thực quá!]

Không lâu sau, bên kia trả lời: [Thế nào gọi là viết chân thực quá? Đây vốn dĩ là sự thật mà.]

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ship couple đến mức nảy sinh ảo giác rồi à?

Bùi Điềm cười thương tiếc, không trả lời nữa, chỉ âm thầm ấn follow blogger này để bày tỏ sự khích lệ.

Gần hai giờ Bùi Điềm mới đi ngủ. Bởi vì ngủ quá trễ nên giấc ngủ này không chân thực lắm.

Có lẽ là vì bài viết cô đọc trước khi ngủ đã khơi gợi cảm xúc nên Bùi Điềm đã mơ một giấc mơ rất dài, cảnh tượng trong mơ thỉnh thoảng lại biến đổi, kỳ quái lạ lùng.

Bùi Điềm mơ thấy vài câu chuyện mà đến bản thân cô cũng cho rằng mình đã quên mất rồi.

Đối với Bùi Điềm, cái tên Lục Trì Châu là sự tồn tại quen thuộc y như bố mẹ và người thân vậy. Từ khi bắt đầu có trí nhớ thì anh đã in sâu vào trong xương tuỷ của cô.

Cô bé hai ba tuổi, nói chuyện vẫn chưa lưu loát. Thế mà cô lại rất yêu thích những thứ xinh đẹp, ôm lấy cậu bé đang đọc sách bên cửa sổ không buông tay.

Lúc sáu tuổi, cô bé thỉnh thoảng lại trêu chọc cậu thiếu niên lạnh lùng, rồi tuỳ hứng nhìn dáng vẻ cậu tức giận nhưng lại không thể làm gì.

Lúc gần mười tuổi, Bùi Điềm tinh nghịch nhìn khi người lớn gọi Lục Trì Châu là “con rể nuôi từ nhỏ” khiến vành tai của cậu thiếu niên hơi đỏ lên.

Rồi lúc mười chín tuổi, Bùi Điềm quen với nhiều bạn bè hơn, cô được nhiều người vây quanh, không hề phát hiện ra bóng dáng của cậu thiếu niên ngày càng ít xuất hiện bên cạnh mình.

Từng cảnh quay chậm trong đầu cô như ngọn đèn kéo quân.

Bùi Điềm đổ đầy mồ hôi, nhưng những ảo cảnh vẫn như ác mộng quấn lấy cô không buông.

Đột nhiên cảnh trong mộng chuyển động ngày càng nhanh như bị người ta bấm phím tua nhanh, cho đến khi…

Đột nhiên tất cả cành tượng tươi đẹp thay đổi màu sắc, biến thành đầu đường San Francisco bị bao trùm bởi màn đen, bầu trời mây đen dày đặc, phía xa thỉnh thoảng lại phản chiếu sấm chớp lạnh.

Lục Trì Châu năm mười chín tuổi mặc bộ đồ màu đen, đôi môi tái nhợt, làn da trắng toát như hoà vào màn đêm tối đen.

Thiếu nữ mười mấy tuổi vẫn chưa biết cách kiểm soát cảm xúc, đứt hơi khàn tiếng gào khóc với cậu thiếu niên: “Anh nghe cho rõ đây? Nếu hôm nay anh không đi cùng em, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa!”

Gió đêm thổi bay tóc con trên trán cậu thiếu niên, không nhìn thấy rõ đôi mắt tĩnh mịch của cậu. Ngón tay cậu thiếu niên nắm chặt lấy cây dù trong tay, dùng sức đến mức trắng bệch. Môi cậu hơi nhúc nhích, khẽ thốt ra mấy chữ.

Cho đến bây giờ Bùi Điềm vẫn không biết khi đó anh đã nói gì.

Cô muốn nghe rõ.

Bùi Điềm trong mơ bị suy nghĩ thao túng, đi về phía cậu thiếu niên đầy rét lạnh. Cô bất giác đưa hai tay ra, muốn vòng ôm lấy cậu.

Mà một giây sau, đột nhiên mặt của thiếu niên Lục Trì Châu thay đổi, biến thành dáng vẻ như bây giờ.

Người đàn ông mặc tây trang giày da, đôi mắt sau tròng kính lạnh nhạt vô cảm, khẽ nhếch môi thốt ra từng câu từng chữ bên tai cô.

“Couple mà em ship đều là giả.”

“A a a! Không phải giả đâu!” Bùi Điềm hét lên, cả người bật dậy khỏi giường, lồng ngực vì hoảng sợ mà phập phồng kịch liệt.

“Chị, cuối cùng chị cũng dậy rồi!” Giọng nói trẻ con ngây thơ vang lên bên cạnh: “Quả nhiên em vừa nói là có trai đẹp là chị sẽ tỉnh dậy ngay.”

Bùi Điềm: “…”

Trong một lúc Bùi Điềm vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng, hơi ngẩn ngơ, cô véo huyệt thái dương, chọc vào trán Bùi Mịch: “Sao em lại đến đây?”

Hai tay Bùi Mịch bưng mặt, chớp mắt với cô: “Mẹ em lại đi nhảy múa rồi, bố em thì đi công tác, nên đưa em và anh trai qua đây.”

“Chị ngủ thật là giỏi, em gọi chị lâu lắm rồi đấy.”

Bùi Mịch và anh trai cô bé Bùi Tuân là một cặp song sinh do chú của Bùi Điềm, Bùi Ngôn Khanh sinh, khi bọn họ phải ra ngoài thì sẽ đưa hai đứa nhỏ đến nhà tổ.

Bùi Điềm lắc lắc cái đầu vẫn còn mê man, xoa mặt Bùi Mịch: “Đi tìm anh trai em, hoặc là ngủ cùng chị.”

“Ngủ cái gì mà ngủ!” Bùi Mịch chỉ mới tám tuổi vén chăn cô ra, đôi mắt như trái nho xoay tròn trừng cô: “Với thái độ này của chị làm sao tìm được người yêu đây?”

Bùi Điềm không hề nhúc nhích, nằm thẳng mặc kệ bất kỳ lời chế giễu nào của cô bé.

“Chị, mau dậy!” Bùi Mịch không ngừng lay cánh tay Bùi Điềm: “Có trai đẹp thật đó!”

“Ở đâu?” Bùi Điềm nửa khép mắt, rì rầm: “Trong mơ sao?”

“Ở ngay dưới lầu đó!” Bùi Mịch nói: “Bác gái nói chị mà còn không dậy thì bác sẽ đích thân lên đây đó.”

Bùi Điềm không tin: “Đếm đi đếm lại cũng chỉ có nhiêu đó người, làm gì có trai đẹp nào! Muốn gạt chị rời giường thì có.”

“Em thề.” Bùi Mịch thề thốt: “Lần này thật sự là trai siêu đẹp, đẹp y như bố em!”

Động tác kéo chăn của Bùi Điềm dừng lại, một lúc lâu sau, cô khẽ ho một tiếng, xuống giường một cách mất tự nhiên.

“Vậy đợi chị sửa soạn đàng hoàng lại đã.”

Trình Cẩn uống trà, thỉnh thoảng đưa nâng mắt nhìn về phía cầu thang, đợi một lúc lâu cũng không thấy người. Trong lòng bà không ngừng xoay tròn cấu véo Bùi Điềm, nhưng trên mặt lại không hề lộ ra tí gì, nhìn Lục Trì Châu ở đối diện một cách đầy yêu thương.

Bà nhìn Lục Trì Châu lớn lên, cũng xem như một nửa con trai.

Năm đó Lục Trì Châu một thân một mình ra nước ngoài, đi một cái là năm năm, lúc gặp lại, anh vẫn đầy triển vọng và cao quý lịch lãm như thế.

Trình Cẩn càng nhìn càng thấy thích, trong lòng cân nhắc kỹ càng, càng cảm thấy anh nhất định phải trở thành người nhà mình.

Đáng tiếc Bùi Điềm thật đáng thất vọng, cơ hội gặp mặt tốt thế này mà lại bị cô ngủ đến bỏ lỡ.

“Chú Bùi của con có việc đến công ty rồi, Điềm Điềm đang ở trên lầu.” Trình Cẩn nghiêm túc nói: “Vừa nghe thấy con đến, nó nói sẽ xuống đây ngay.”

“Không sao, con đợi một chút cũng được.” Lục Trì Châu nở nụ cười ôn hoà.

Lục Trì Châu lịch sự chu đáo, lúc anh thu lại khí thế của mình thì rất dịu dàng và trầm tĩnh, nói chuyện không bao giờ khiến người khác cảm thấy nhạt nhẽo.

Dù là Bùi Tuân ít nói cũng trở thành em trai hâm mộ của anh với tốc độ nhanh nhất, quấn lấy anh thảo luận về mô hình máy bay. Cô bé lolita Bùi Mịch thích cái đẹp lại càng hận không thể trực tiếp dán lên quần tây trang của trai đẹp chơi xích đu.

Bùi Điềm sửa soạn xong, vừa xuống lầu đã nhìn thấy Lục Trì Châu đang chiếm chỗ ngồi mà cô thích nhất, Bùi Tuân và Bùi Mịch ngồi hai bên trái phải của anh, đối diện là Trình Cẩn đang cười liên tục gật đầu.

Anh chàng đẹp trai này, tốt nhất đừng ngắm.

Nghe thấy tiếng cô xuống lầu, Trình Cẩn hờ hững liếc cô một cái, tiếp tục quay đầu nói chuyện với Lục Trì Châu.

Bùi Điềm và Lục Trì Châu nhìn nhau một lúc, cô có thể cảm nhận được đôi mắt đen ẩn sau tròng kính đang nhìn cô.

Rất yên tĩnh, giống như làn gió lướt qua, nhưng một lúc lâu cũng không rời đi.

Gương mặt trong giấc mơ trùng khớp với gương mặt hiện tại, trong đầu Bùi Điềm vẫn đang lặp đi lặp lại câu nói “Couple mà em ship đều là giả”.

Cô dừng bước chân, kéo kéo chiếc váy trắng mà cô đã dày công mặc vào, rất muốn quay đầu bỏ chạy.

Nhưng Trình Cẩn thấy cô đứng đó cả nửa ngày cũng không chịu xuống, cất tiếng: “Còn không qua đây, nói chuyện với anh Hình của con đi.”

Anh Hình… Bùi Điềm cảm thấy chua đến nhíu mày.

Bởi vì mẹ của Lục Trì Châu là giáo sư toán học, nên đã đặt cho anh một biệt danh rất học vấn – Tiểu Hình.

Lúc nhỏ, Bùi Điềm thường hay kéo dài âm cuối, câu nào cũng gọi “anh Hình” rồi cười nhạo mà nhìn vành tai trắng như ngọc của Lục Trì Châu đỏ lên vì xấu hổ.

Nghe thấy câu nói của Trình Cẩn, Lục Trì Châu cười, kéo dài âm cuối: “Em Điềm Điềm.”

“Lâu rồi không gặp.”

Bùi Điềm thấy chua đến đau răng, ngồi xuống đối diện Lục Trì Châu, gật đầu một cách có lệ, vùi đầu ăn bánh ngọt, cố gắng phớt lờ ánh mắt như vật chất thật ở phía đối diện.

Trình Cẩn hỏi Lục Trì Châu: “Đã rất lâu rồi không gặp Vãn Nguyệt, khi nào có thời gian thì cùng tụ họp một bữa nhé?”

Lục Trì Châu ngẩn ra, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng đáp: “Vâng, con sẽ hỏi mẹ con thử.”

“Được.” Trình Cẩn cười, nhìn Bùi Điềm ở bên cạnh ăn đến hai má phồng lên, trong lòng bày tỏ sự cạn lời. Bà đưa tay chọc vào trán Bùi Điềm: “Lúc còn nhỏ dì Trần thương con nhất, đợi lần sau bảo Hình đưa con đi thăm dì Trần.”

Bùi Điềm “ồ” một tiếng, nghe lời gật đầu. Không phải vì gì khác, chỉ vì Trần Vãn Nguyệt đối với cô thật sự rất tốt.

Trình Cẩn xoay tròng mắt, chưa nói được vài câu đã rêu rao nói có chị em bạn già hẹn bà đi đánh bài, ném hai đứa nhóc lại cho Bùi Điềm và cả…

Lục Trì Châu không hề có ý định rời đi.

Sau khi Trình Cẩn đi rồi.

Bùi Điềm im lặng nhìn Lục Trì Châu, hai người nhìn nhau một cái.

Một giây sau, Bùi Tuân không chút do dự lôi Bùi Mịch đang dựa vào bên cạnh Lục Trì Châu dậy.

“Anh làm gì vậy!” Vẻ mặt Bùi Mịch ngây ra.

“Đi.” Bùi Tuân tiếc chữ như vàng.

“Em không đi.” Bùi Mịch chỉ muốn chìm đắm vào trong sự dịu dàng của anh đẹp trai thôi.

Bùi Tuân: “Anh dẫn em đi chơi xích đu.”

Mắt Bùi Mịch sáng lên, hơi dao động.

Bùi Tuân nhắm mắt, nghĩ đến mô hình mà Lục Trì Châu đã hứa, quyết tâm đặt thêm tiền cược: “Anh có thể đẩy em chơi xích đu.”

“Yeah.”

Bùi Điềm: ?

Bùi Điềm vội vàng nuốt bánh trứng trong miệng xuống, nhưng hai đứa nhóc chạy nhanh như bay, chỉ trong chốc lát chỉ còn lại cô và Lục Trì Châu đang nhìn nhau.

“Mọi người đi hết rồi.”

Lục Trì Châu: “Ừ.”

Bùi Điềm nhìn anh với ánh mắt “Sao anh còn chưa đi” nhưng đột nhiên lại thấy người đàn ông cách bàn trà ở giữa sofa cúi người đến gần cô. Cô hơi trừng to mắt, nhìn thấy sống lưng của anh bởi vì cúi người mà căng lên thành độ cong sắc bén, áo sơ mi được ủi phẳng bọc chặt vòng eo thon gầy, thậm chí Bùi Điềm còn thoáng nhìn thấy cơ bụng bên trong.

Đột nhiên trong đầu Bùi Điềm nhảy ra một câu.

Eo của anh không phải là eo, mà là con dao thu hút ánh nhìn người khác.

Lại như vậy! Rốt cuộc anh muốn làm gì!

Bùi Điềm bắt đầu căm ghét tính cách mê sắc đẹp của bản thân mình, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại cụm “đôi nam nữ chó chết”.

Nhưng lần này hình như không có hiệu quả lắm.

Cuối cùng, Bùi Điềm khó khăn giơ tay lên, muốn dùng sức đẩy anh ra, nhưng khóe môi lại truyền đến cảm giác mềm mại. Cả người Bùi Điềm cứng đờ, nhìn thấy đầu ngón tay trắng trẻo của Lục Trì Châu lướt qua khoé môi cô, chạm một cái rồi thôi.

Đợi đến lúc cô phản ứng kịp, hơi thở gỗ linh sam khi người đàn ông đến gần đã ra xa.

Anh rút tờ khăn giấy, chống lại ánh mắt cứng đờ của Bùi Điềm, chậm rãi lau đi mảnh vụn bánh trứng ở đầu ngón tay.

“Khóe miệng em dính đồ ăn.” Lục Trì Châu ném giấy đi, đôi mắt sau gọng kính vàng hơi cong lên: “Anh trai lau giúp em.”

Đôi môi anh đào của Bùi Điềm hơi hé, cho dù trước giờ da mặt cô luôn dày nhưng vẫn không tránh được mà đỏ mặt.

Bây giờ bọn họ là quan hệ có thể tùy tiện lau môi cho nhau sao?

Còn nữa, cái gì mà anh trai em gái?

“Sao anh không để tôi tự lau?” Ngẩn người một lúc lâu, Bùi Điềm mới thốt ra được một câu như vậy.

Lục Trì Châu cười, giọng nói rất nhẹ: “Không phải trước kia luôn là tôi lau giúp em sao?”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play