Hôm nay là ngày thôi nôi của cô chủ nhỏ Bùi Điềm tại nhà họ Bùi. Cô nhóc đang chọn vật đoán tương lai dưới ánh nhìn tha thiết của người trong gia đình, xung quanh đầy những giấy bút nghiên mực.
Dưới những ánh mắt chờ mong đó, cô chủ nhỏ bất động như núi, đôi mắt cười híp lại như vầng trăng khuyết, bi bô nhìn về cậu nhóc phía trước: "Muốn, muốn anh ấy."
Ở nơi không xa, cậu chủ nhỏ của nhà họ Lục cắn nát viên kẹo trái cây trong miệng, giật mình ngây ngốc tại chỗ.
Từ đó, Lục Trì Châu vướng phải một "rắc rối nhỏ" cả thời thanh xuân.
-
Sau này, chẳng ai còn nhắc đến câu chuyện cười cách đây nhiều năm này nữa.
Nguyên nhân chỉ có một, không thích hợp.
Lục Trì Châu năm hai mươi lăm tuổi lòng dạ thâm trầm, thủ đoạn tàn bạo, diệt sạch những người chống đối mình một cách gọn gàng dứt khoát, thuận lợi nắm quyền cả Lục thị.
Cùng lúc đó, Bùi Điềm vẫn là cục cưng được nhà họ Bùi chiều chuộng. Muộn phiền lớn nhất của cô cũng chỉ xoay quanh việc Couple mà cô ship là giả.*
*Ship couple, đẩy thuyền couple: chỉ việc mình ủng hộ một cặp đôi yêu nhau.
Mọi người đều vô cùng ăn ý mà thừa nhận rằng hai người họ Bad Ending rồi, ngay cả Bùi Điềm cũng cảm thấy vậy.
Cho đến một buổi yến tiệc nọ, mọi người trông thấy Bùi Điềm - người đang say bí tỉ đè Lục Trì Châu xuống ghế sô pha hôn.
Mà Lục Trì Châu, người trước giờ lạnh nhạt cấm dục, không dễ gần lại cười như yêu nghiệt. Anh chỉ vào môi mình, thấp giọng dụ dỗ: "Hôn ở đây này."
-
Sau khi tỉnh rượu, Bùi Điềm biết được hành vi phạm tội của mình. Cô tính toán gia sản, chạy trốn trong đêm, lại bị Lục Trì Châu tóm được.
Người đàn ông tươi cười nhã nhặn, kính gọng vàng phản chiếu lại đường cong mỏng manh: "Muốn chạy à? Không chịu trách nhiệm?"
"Chịu trách nhiệm thế nào?"
Lục Trì Châu chỉ vào đôi môi bị cắn rách, thấp giọng gợi ý: "Thế là anh khi không bị em chiếm danh phận nhiều năm vậy à?"
Bùi Điềm uất ức hít hít mũi: "Bây giờ anh đắt giá quá, em với không tới."
Người đàn ông hôn cô, giọng khàn khàn: "Anh có thể hạ giá."