[@Ship couple nào cũng ngọt, vì vậy lần này chúng ta ship phải couple giả rồi sao?]

[Đừng mà, tôi ship couple nào thì couple đó bad ending, theo sếp Điềm ship couple ít được chú ý này thì chỉ mong chờ sếp Điềm có thể bớt miệng quạ đen một chút.]

[Hu hu hu, sếp Điềm mau ra đây nói tôi nghe, Tình Thâm Bất Thọ là thật! Nếu không tôi sẽ khóc cho cô xem!]

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

[Sếp Điềm, cô đi đâu rồi! Làm gì mà bận rộn đến nỗi không rep chúng tôi vậy!]

[…]

Biệt thự Minh Giang.

Bên ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách lên cây xanh ở vườn hoa phía sau, gió thổi chao đảo gây ra tiếng động sột soạt.

Bây giờ đã là mười giờ sáng, trong phòng vẫn kéo rèm kín mít giống như ban đêm.

Đã gọi hai lần vẫn không có phản ứng, đến lần thứ ba, Trình Cẩn phá cửa xông vào, thành thục lay người đang quấn chặt thành một đống trên giường. 

Người trong chăn thuận thế bị giật ra ngoài, váy ngủ trên người đã cuộn lên eo, lộ ra vòng eo thon thả, đôi chân dài trắng đến loá mắt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Không khí lạnh tiếp xúc với da, Bùi Điềm “ai ui” một tiếng, muốn chui lại vào hơi ấm trong chăn, nhưng sờ thế nào cũng không sờ thấy.

Sau đó cô mở mắt ra, nhìn thấy Trình Cẩn đang ôm chăn thong dong nhìn cô.

Đối mặt với người phụ nữ mặc kiểu dáng mới nhất của nhãn hiệu R, trang điểm tinh xảo cộng thêm việc được bảo dưỡng rất tốt nên dù đã qua bốn mươi tuổi nhưng trông như chỉ mới ba mươi mấy tuổi. Bùi Điềm cũng không tức giận, cô nâng chân lên kéo váy xuống, mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền: “Mẹ, con lạnh.”

Trình Cẩn liếc xéo cô, cúi người chỉnh sửa ga giường: “Rốt cuộc con muốn mẹ phải gọi con bao nhiêu lần đây?” Bà cúi đầu, ánh mắt lướt qua quầng mắt thâm đen của con gái, cười sắc bén: “Tối qua thức khuya đến mấy giờ?”

Nuôi từ lúc còn nhỏ đến lúc thành con gái lớn, gương mặt thanh tú như ngọc, đôi môi không cần son cũng đỏ, chỉ cần chút tì vết đã nhìn thấy rất rõ ràng.

Bùi Điềm nuốt nước bọt, sau đó dựng một ngón tay lên.

Chống lại ánh mắt như một vật thể thực của bà Trình, cô run rẩy dựng lên thêm hai ngón tay nữa: “Ba giờ ạ.”

Trình Cẩn tức đến không biết nói gì, đưa tay muốn gõ đầu cô nhưng lại bị Bùi Điềm né được.

“Đừng đừng đừng.” Bùi Điềm nhanh chóng tránh qua một bên, trừng mắt nhìn Trình Cẩn: “Mẹ, mẹ có biết không, couple mà con ship real rồi đó!”

Trình Cẩn: ?

Mắt Bùi Điềm sáng lấp lánh,, phấn khích đến nhảy tưng tưng: “Con vì họ mà thức khuya, rụng tóc cũng xứng đáng!”

Cô cúi người mò lấy điện thoại trên tủ đầu giường, mở super topic weibo ra, muốn giới thiệu cho Trình Cẩn.

Ai ngờ một giây sau, đầu cô bị gõ mạnh một cái.

Sắc mặt Trình Cẩn đen thui, chọc vào trán cô muốn mắng, nhưng tay còn chưa chạm vào thì đã thấy Bùi Điềm run vai, nâng đôi mắt ngấn lệ nhìn bà.

“Chà.” Trình Cẩn khoanh tay, cười lạnh nói: “Mẹ còn chưa làm gì con mà, ăn vạ hơi sớm rồi đó?”

“Oa.” Bùi Điềm gào càng lớn tiếng hơn, cô chỉ vào điện thoại, trên mặt là sự buồn bã chân thật: “Couple mà con ship… sắp bad ending rồi.”

Cô cố gắng nhắm mắt, chơi xấu một cách ngang ngược: “Mẹ à, mẹ muốn đánh thì cứ đánh đi, dù sao tim của con đã như tro tàn, tối nay con phải đi xa rồi.”

Trình Cẩn: “…”

Trình Cẩn không có hứng thú với sở thích kỳ lạ này của con gái, nhưng thấy cô đau lòng như vậy, cơn tức của bà cũng sắp tan hết, chỉ chọc mạnh vào trán của Bùi Điềm một cái: “Mau dậy ăn sáng.”

Căn phòng lại quay về sự yên tĩnh.

Bùi Điềm ngồi trước bàn, vẫn chưa rửa mặt vệ sinh, mái tóc đen láy lộn xộn xoã ra phía sau, gương mặt nhỏ nhắn trắng như sứ căng lên, ngón tay trắng trẻo gõ như bay trên bàn phím.

Lúc này, super topic của weibo “Tình Thâm Bất Thọ” vô cùng buồn rầu, một đám fan couple tag cô khóc đến kêu trời kêu đất.

Ánh mắt của Bùi Điềm dừng lại ở câu hỏi trên hot search mới nhất.

Tám giờ sáng nay, tài khoản chính thức của chương trình “Cùng nhau đi du lịch” đã công bố khách mời mùa này.

Giang Thâm, một trong số những nhân vật chính của “Tình Thâm Bất Thọ” bất ngờ nằm trong danh sách, còn Chu Dĩ Tình vốn có tên sẽ tham gia ban đầu lại không thấy bóng dáng đâu.

Đây là couple thứ ba mà Bùi Điềm ship, có vẻ không được chú ý lắm, thậm chí còn hơi không bình thường.

Giang Thâm mới hai mươi tuổi, là đỉnh lưu có sức nóng hiện tại, còn Chu Dĩ Tình đã qua ba mươi tuổi, trở thành sao nữ “hết thời” trong mắt mọi người.

Moment của hai người ít đến đáng thương.

Lần hợp tác duy nhất của hai người họ là bộ phim điện ảnh thời dân quốc bùng nổ đầu năm nay – “Tiếng Súng”, Chu Dĩ Tình đóng vai… chị dâu cả của Giang Thâm.

Xuyên suốt bộ phim, Chu Dĩ Tình xuất hiện không quá tám phút, nhưng ánh mắt dường như có thể kéo ra tơ với Giang Thâm khiến Bùi Điềm lọt hố đến tận bây giờ, ôm đoạn moment đã cắt nát đó vất vả sống qua ngày.

Thời gian trước, chương trình “Cùng nhau đi du lịch” cùng follow Chu Dĩ Tình và Giang Thâm, khiến cho super topic chỉ có năm trăm fan couple vui mừng như chính chủ kết hôn vậy.

Mà trong năm trăm fan đó, có hơn bốn trăm người đến là do bị thu hút bởi biệt danh “Ship couple nào cũng ngọt” của Bùi Điềm.

Tài khoản này đã trở thành huyền thoại trong giới ship couple. Trong vòng năm năm gần đây, tất cả couple mà cô ship đều thành thật, được khen là “cá koi trong giới ship couple”, thỉnh thoảng lại có fan nghe danh đến xin vía cho couple nhà mình.

Bùi Điềm lướt xem tình hình trong super topic, cuối cùng tổng kết ra tin tức.

Nhìn chung là Chu Dĩ Tình bị người ta giành mất tài nguyên rồi.

Mà cái người từ trên trời rơi xuống này… Bùi Điềm nhìn người phụ nữ đang đứng ở vị trí trung tâm của buổi họp báo tuyên truyền, nở nụ cười quyến rũ, ánh mắt cô lại nhìn hai chữ “Đường Vũ” ở trên đỉnh đầu người đó.

“Rầm” một tiếng, bàn gỗ màu tím chắc chắn phát ra tiếng nặng nề, ngón tay xanh nhạt được sơn màu đỏ chốc chốc lại gõ lên mặt bàn.

“Hay thật.” Hứa Chi Ly tức giận: “Tớ đã xem thường bản mặt của Đường Vũ rồi, không biết hát cũng không biết diễn, thế mà tài nguyên lại tốt như vậy.”

Bùi Điềm hùa theo: “Chứ còn gì nữa, còn dám chia rẽ couple của tớ!”

Cứ chốc chốc cái tên Đường Vũ này lại bị mắng rủa từ miệng Hứa Chi Ly. Với tư cách là bạn thân của Hứa Chi Ly, Bùi Điềm tự cho rằng cô phải có chung mối thù.

Căn nguyên là vào năm ngoái, Hứa Chi Ly đã chuẩn bị rất lâu và vì vai diễn mà sụt mười cân, thế mà lại bị Đường Vũ nhẹ nhàng giành mất. Sau đó, Đường Vũ còn cậy vào địa vị của mình mà ngáng chân cô ấy khắp nơi.

Vì giấc mơ bước vào giới showbiz, Hứa Chi Ly đã ầm ĩ với người nhà, mọi người không biết cô ấy là con gái nhà họ Hứa, kể từ đó Hứa Chi Ly trở thành kẻ đáng thương bị xa lánh.

“Trước đó không lâu Đường Vũ đã ký hợp đồng với Giải Trí Thiên Khải, bám vào chủ tịch mới của Thiên Khải, dựa vào hậu thuẫn này mà hoành hành, giành tài nguyên như cướp giật.” Hứa Chi Ly nhấp một ngụm nước ép, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là một đôi nam nữ chó chết.”

Nghe thấy “Giải Trí Thiên Khải”, động tác của Bùi Điềm dừng lại: “Thiên Khải nào? Công ty dưới trướng Lục thị ấy hả?”

“Đúng vậy, chính là công ty đó. Gần đây Thiên Khải thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi, chẳng qua trước mắt chưa lọt tin ra ngoài thôi.” Hứa Chi Ly lướt điện thoại, híp mắt tìm thông tin: “Tớ nhớ người đại diện từng gửi tin tức của Thiên Khải cho tớ, đợi tớ tìm cho cậu.”

Công ty giải trí nổi tiếng trong giới cũng chỉ có mấy căn, đương nhiên là sẽ bị nhìn chằm chằm.

Bùi Điềm chốc chốc lại vuốt đầu ngón tay, đột nhiên nhìn thấy Hứa Chi Ly ngẩng đầu, giọng điệu hơi kỳ lạ: “Tên của tên gian phu đó khá dễ nghe, có chất của tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết.”

“Hả?”

“Tên là Lục Trì Châu.” Hứa Chi Ly nói.

Đột nhiên Bùi Điềm ngẩng đầu, hàng mi thon dài khẽ run, bất động một lúc lâu.

Hứa Chi Ly lấy tay quơ quơ trước mắt cô: “Sao vậy? Cậu quen à? Là nhà họ Lục sao? Sao tớ chưa từng nghe thấy?”

Cô ấy liên tục hỏi một tràng câu hỏi, Bùi Điềm cũng không trả lời.

Đang định hỏi đến cùng thì màn hình điện thoại của Hứa Chi Ly sáng lên, trên đó hiển thị người mà cô ấy follow là Đường Vũ vừa đăng weibo.

Bởi vì đã từng hợp tác nên từ đầu đến cuối Hứa Chi Ly và Đường Vũ đều follow nhau trên weibo và giữ mối quan hệ giả tạo này.

Hứa Chi Ly cắn ống hút, lướt nhanh qua nội tung, tức đến cười thành tiếng.

Cô ấy học theo giọng nói ỏn ẻn của Đường Vũ, đọc bài đăng trên weibo: “Rất vui khi có thể tham gia ghi hình “Cùng nhau đi du lịch” mùa này, cảm ơn tổ chương trình đã cho tôi cơ hội, cũng cảm ơn công ty của tôi, Giải Trí Thiên Khải. Thiên Khải đang chào đón kỷ nguyên mới, tương lai tôi và bạn sẽ bên nhau, trái tim, trái tim, tag Giải Trí Thiên Khải.”

“Oẹ.” Hứa Chi Ly úp mạnh điện thoại xuống, không nhịn được lại mắng: “Còn đăng weibo làm người ta buồn nôn, đúng là đôi nam nữ chó chết.”

Một lúc lâu sau, Hứa Chi Ly cũng không nghe thấy lời đáp lại từ Bùi Điềm.

Cô ấy nâng mắt nhìn qua, thì nghe thấy cô bạn thân trước giờ có tính tình rất tốt, gặp phải chuyện gì cũng luôn mỉm cười, lại thản nhiên phun ra mấy chữ: “Đôi nam nữ chó chết.”

Hứa Chi Ly: ?

Cô ấy còn muốn hỏi tiếp, nhưng lại thấy Bùi Điềm cụp mắt, hút một ngụm nước ép dưa hấu trong ly, bàn tay thon trắng vô thức vuốt mép ly.

Bùi Điềm nuốt ngụm nước ép dưa hấu sền sệt xuống, gương mặt trước giờ luôn dịu dàng nay nhíu chặt lại, đến nói chuyện cũng hơi lành lạnh: “Không ngon gì cả.”

Hứa Chi Ly sững sờ, sau đó trêu chọc với vẻ sâu xa: “Nơi này đâu có bán cái này.”

Hai người đang ở trong một câu lạc bộ mới mở ở Bắc Kinh.

Câu lạc bộ này có cái tên rất tình cảm, “Phong Nguyệt”. Vị trí rất hẻo lánh, nhưng hoàn cảnh bên trong lại tao nhã và yên tĩnh, đèn treo màu cam rọi lên mặt bàn gỗ màu tím trong phòng riêng, bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng đàn cổ du dương.

Nhưng Hứa Chi Ly nói rằng sự tinh túy của câu lạc bộ này chỉ có ở trên lầu, chỉ có những khách hàng vip cao quý mới có thể nhìn thấy được cái hay bên trong.

Có lẽ là vì vẻ ngoài giả vờ tỏ ra cao quý này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều cậu ấm ở Bắc Kinh, nên cái tên “Phong Nguyệt” này rất nhanh đã trở thành một nơi hot đến bỏng tay, đến phòng riêng cũng phải đặt trước.

Hôm nay hai cô đến đây là vì có việc chính đáng.

Hứa Chi Ly phản nghịch, làm trái lại ý người nhà bước vào giới giải trí, lại không thể chống lại được người chồng sắp cưới mà gia đình sắp xếp cho cô ấy.

Vì để chống lại liên hôn gia tộc, Bùi Điềm vạch ra kế sách cho Hứa Chi Ly.

Đó là cố gắng nắm được chứng cứ chồng sắp cưới đào hoa ngoại tình, rồi uy hiếp anh ta, bắt anh ta chủ động huỷ hôn.

Mà trùng hợp là người chồng sắp cưới Kỷ Thần này thật chẳng phải người gì tốt lành. Bên ngoài anh ta tỏ ra là người thượng lưu trong xã hội, nhưng lại lén chơi đùa rất dữ dội. Nhà họ Kỷ và nhà họ Lục có quan hệ thông gia, có chỗ dựa nên làm gì cũng dễ dàng, vì vậy Kỷ Thần lăn lộn không tệ trong giới, trở thành người được chọn để liên hôn với Hứa Chi Ly.

“Tớ đã cho người theo dõi hai tuần.” Bùi Điềm suy đoán một cách sâu xa: “Mỗi thứ ba và thứ bảy Kỷ Thần sẽ một mình đến đây ba tiếng trở lên.”

Đúng lúc hôm nay là thứ bảy, Bùi Điềm đã lên kế hoạch bắt gian tại trận. Mà tối nay, cô đã bàn bạc chiến lược kỹ càng với Hứa Chi Ly.

Bùi Điềm nhìn thời gian, sắp mười giờ.

“Tương đối rồi.” Cô hất cằm với Hứa Chi Ly: “Chuẩn bị rồi chưa?”

Hứa Chi Ly hít sâu một hơi, có hơi sợ: “Cậu đợi tớ chuẩn bị thêm chút nữa, để tớ lấy lại trạng thái đã.”

“Không cần đợi nữa.” Mặc dù Bùi Điềm đang cười, nhưng lại một mạch kéo Hứa Chi Ly đi vào trong tháng máy lên tầng mười, phía sau còn có vệ sĩ đến để dàn thế trận.

Hứa Chi Ly nhìn Bùi Điềm còn thấp hơn mình mấy phân, cô đang mặc một chiếc váy bông bằng thủ công màu gạo, mái tóc đen nhánh xoã ra sau lưng, lộ ra vành tai nhỏ nhắn trắng như ngọc, dưới ánh đèn mập mờ trong phòng riêng, làn da hõm cổ của cô càng trắng nõn và mịn màng.

Bước chân nhẹ nhàng, bả vai thằng tắp, eo thon tinh xảo. Rõ ràng là dáng vẻ ngây thơ vô hại, thế nhưng lại là người dũng cảm và dứt khoát nhất.

Hứa Chi Ly từng nghĩ vô số lần rằng đây mới đúng là dáng vẻ của một tiểu thư thật sự.

Trong lúc suy nghĩ linh tinh, đầu ngón tay Hứa Chi Ly bị bóp một cái, Bùi Điềm ngẩng mặt, nhẹ giọng hỏi: “Những gì đã nói trước đó, cậu nhớ rõ chưa?”

Hai người đã đi đến bên ngoài phòng riêng mà Kỷ Thần hay đến.

Không biết tại sao khi nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Bùi Điềm, sức lực của Hứa Chi Ly cũng trở nên mạnh hơn, cô ấy gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên, tớ sẽ thể hiện khả năng diễn xuất cả đời của mình.”

Bùi Điềm mỉm cười: “Được.”

Nói xong, Bùi Điềm nâng tay, hai vệ sĩ cao lớn theo phía sau lập tức bước lên, khí thế hùng hổ mỗi người một cước, đạp mở cửa lớn.

“Rầm”, cánh cửa được làm từ gỗ cẩm lai lung lay vài cái, sau đó ngã ầm xuống.

Hứa Chi Ly không ngờ cô lại dùng cách mạnh bạo như vậy, còn chưa kịp phản ứng đã bị Bùi Điềm đẩy vào trong phòng riêng.

Bùi Điềm nói mấy chuyện bắt gian này, nhất định phải khống chế đối phương bằng khí thế mạnh mẽ ngay từ lúc ban đầu, không thể cho đối phương có thời gian để suy nghĩ đối sách.

Hứa Chi Ly bước vào phòng, nhắm mắt mắng thẳng mặt người trong phòng, đại khái là Kỷ Thần anh là đồ khốn phản bội, lật lọng bội ước, làm chuyện bậy bạ…

Bùi Điềm khoanh tay, nghe tiếng động bên trong.

Cô móc điện thoại ra, mở camera quay phim, cất bước từ từ đi vào phòng riêng.

Lúc này, Hứa Chi Ly đang khàn giọng giả khóc, đứt hơi khản tiếng nói ra lời thoại của mình: “Những gì nợ tôi, anh lấy gì để trả!”

Sau khi Bùi Điềm bước vào, cô dùng giọng nói không hoảng không loạn để đàm phán: “Kỷ Thần, chúng tôi đã quay lại chuyện này để làm chứng, nếu như tung ra ngoài thì đối với cả hai cũng đều không hay.”

Nói được một nửa, Bùi Điềm nhấc mí mắt lên, bình thản nhìn một vòng ghế lô trong phòng.

Tên mặt người dạ thú Kỷ Thần dựa vào sofa, bên cạnh còn có hai người đẹp ăn mặc mát mẻ, ba người nhìn hai cô với vẻ mặt cứng đờ.

Ánh mắt Bùi Điềm chuyển động một nửa rồi dừng lại, cô chớp mắt, nhìn qua phía đối diện của Kỷ Thần.

Ở chỗ ánh đèn tối mờ, nửa sáng nửa tối hình như còn có người đang ngồi.

Ống tay áo sơ mi trắng vén lên, để lộ một đoạn cẳng tay gầy gò trắng trẻo, lười biếng gác lên quần vest màu đen thẳng tắp, khớp ngon tay thon dài như trúc, thanh tú như ngọc.

Trong không gian thuỷ triều âm thầm trào dâng này, dáng vẻ lộ như không lộ của người đó dường như có sự mê hoặc không nói nên lời.

Bùi Điềm nghe thấy tiếng mình nuốt nước bọt.

Kỷ Thần thật là biết chơi mà.

Mấy người nơi này đều là cực phẩm cả.

Nhưng mà đi theo Kỷ Thần thì thật là quá đáng tiếc.

Bùi Điềm không nhìn nữa, xoay chuyển ánh mắt.

Cô ổn định tinh thần, bỏ thêm tiền đặt cược vào bàn đàm phán: “Kỷ Thần, nếu anh chủ động huỷ bỏ hôn ước của hai nhà, và đảm bảo sẽ không dây dưa với Ly Ly, chúng tôi sẽ giữ bí mật chuyện của anh và gian phu.”

Hứa Chi Ly ở bên cạnh cũng không ngờ lại có thể thuận lợi như vậy, cô ấy cũng phấn khích gật đầu theo: “Đúng vậy.”

Cô ấy vừa nói xong, ánh mắt Kỷ Thần lộ ra vẻ mê hoặc: “Ôi chao, cô hai à, cô nói tôi ngoại tình với phụ nữ, tôi còn mẹ nó nhịn, nhưng cô vu khống tôi chơi với đàn ông là có ý gì hả?”

Mặc kệ anh có chơi đàn ông hay không thì cũng phải chịu tội danh này.

Bùi Điềm giơ ra ngón tay trắng xanh chỉ vào bóng người đang ngồi đối diện Kỷ Thần, bừng bừng khí thế: “Vậy anh giải thích xem anh ta là ai? Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn trai chiếc ở đây làm gì?”

Chỗ tối mờ đột nhiên truyền đến tiếng động sột soạt, kéo ra một cái bóng cao to, quần vest ôm chặt đôi chân, thon dài thẳng tắp.

“Em nói xem tôi là ai?” Giọng nói người đàn ông rất thấp, sau đó anh đứng dậy, lộ ra gương mặt thật trong bóng tối, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm mặt cô, không lộ chút cảm xúc.

Đó là đôi mắt vô cùng quen thuộc, nhưng cũng rất xa lạ.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play