Hiệu sách cũ xập xệ nằm ở cuối ngõ là nơi Thẩm Tầm thích nhất khi còn bé. Cậu thích đọc sách.
Con đường xi măng ở huyện nhỏ có thể so sánh với công trình bã đậu, sửa xong lại hỏng, hỏng lại sửa. Giày chơi bóng màu đen giẫm lên vết nứt trên con đường, trước ngực là huy hiệu hình tròn của trường cấp hai, bước chân của Thẩm Tầm cuối cùng cũng dừng lại cuối góc phố.
Cậu móc hai tờ tiền giấy nhăn nhúm từ trong túi ra, bắt đầu tìm kiếm không mục đích trong hiệu sách, cố gắng tìm một quyển sách có thể khơi dậy hứng thú đọc sách của cậu từ trang bìa đến tên. Thẩm Tầm hưởng thụ quá trình tìm kiếm, đồng thời làm không biết chán.
Sau một lúc lâu, ánh mắt Thẩm Tầm dừng lại, cậu đọc thầm trong lòng dòng chữ Hán trên gáy sách – “Bản đồ màu pháp y”.
“Bản đồ màu pháp y” là cuốn sách do Nhà xuất bản Khoa học và Công nghệ Thiểm Tây xuất bản năm 1985. Nó chủ yếu bao gồm tám phần: hiện tượng xác chết, ngạt cơ học, thương tích do nhiệt độ cao, thấp và dòng điện, ngộ độc, đột tử, nhận dạng cá nhân và kiểm tra bằng chứng vật lý.
Nhớ lại hồi còn rất rất nhỏ, ước mơ của cậu là làm siêu anh hùng cứu thế giới. Sau đó mau chóng tỉnh ngộ mới biết trên thế giới này không có siêu anh hùng đành phải lùi lại ước điều khác, có lẽ có thể làm bác sĩ, không cứu được thế giới nhưng cứu người cũng tốt.
Cậu thiếu niên Thẩm Tầm dùng ngón tay trắng nõn thon dài rút quyển “Bản đồ màu pháp y” này ra. Vì pháp y và bác sĩ [*] đều có cùng chữ “y” nên cậu xem hai hai nghề này giống nhau như điều như đương nhiên.
[*] Bác sĩ 医生và pháp y 法医 đều có chữ y(医)
Trả tiền xong, về đến nhà, đèn bàn trên bàn lặng lẽ sáng lên, lớp nilon mỏng bên ngoài sách mới bị xé ra, hình ảnh trong bản đồ màu phơi bày giữa ban ngày ban mặt. Thế giới bị làm mờ trên mạng bị xé lớp bảo vệ mờ, thi thể thối rữa âm thầm xâm chiếm thế giới trong nhận thức của Thẩm Tầm.
Vì vậy Thẩm Tầm lên mạng tìm kiếm, mới biết được hóa ra pháp y và bác sĩ không giống nhau.
Trong tiềm thức của Thẩm Tầm, cậu cảm thấy bố mẹ không có khả năng chấp nhận nghề này.
Thẩm Tầm vốn giấu quyển sách phía trong cùng trên giá sách trong phòng ngủ, bên ngoài che bằng rất nhiều gáy sách khác. Song không ngờ Thẩm Hà nghịch ngợm phá phách bất ngờ phát hiện ra và xé bìa sách gấp máy bay giấy, Thẩm Tầm vừa đau lòng vừa nghĩ mà sợ.
Nghĩ mà sợ bởi vì với tính tình của Thẩm Hà, nếu nhìn thấy nội dung trong sách có lẽ đã chạy đến mách lẻo với bố mẹ Thẩm từ lâu, cho nên chắc Thẩm Hà chưa mở ra.
Nhưng nỗi đau không dễ phát tác, nếu cãi nhau với Thẩm Hà, Thẩm Hà sẽ đi mách lẻo.
Máy bay giấy biến mất tăm, không tìm được bìa, sau đó Thẩm Tầm nhét quyển sách vào cặp mang theo mỗi ngày.
Cho đến giờ giải lao ngày nào đó, một nhóm nhỏ khiến chủ nhiệm lớp cũng phải đau đầu đang đùa giỡn chạy trong lớp, chạy nhanh như thỏ.
Thẩm Tầm ra khỏi chỗ ngồi một lát, quay về đúng lúc bắt gặp bạn nam cầm đầu chen qua chỗ ngồi của mình, cặp bị đụng rơi, sách bên trong rơi ra ngoài, bản đồ màu cũng không may mắn thoát khỏi.
Một trang nào đó bị ép mở ra, hình ảnh đỏ tươi bị phơi bày trong bầu không khí đình trệ.
“Á…” có bạn nữ vô tình nhìn thấy rồi hét một tiếng, che mắt chạy đi.
Bạn nam va phải cặp vốn cũng không để ý cặp của Thẩm Tầm, cùng lắm chỉ quay đầu liếc qua khi cặp rơi xuống đất bụi bay lên, sau đó tiếp tục đùa giỡn.
Lúc này lại bắt đầu tò mò vì tiếng hét của bạn nữ. Cậu ta ra vẻ gan dạ nhặt sách lên, lật ra mấy lần, mặt mũi nhăn hết lại, gập sách thật mạnh, ngón cái và ngón trỏ cầm một góc, cố ý giả vờ bình tĩnh hỏi: “Đây là gì?”
“Là khoa học pháp y.” Nghĩ rằng nó không có bìa, Thẩm Tầm giải thích.
“Cậu không sợ à?” Bạn nữ ghế sau nghiêng đầu nhìn một cái, nhìn cậu qua kẽ ngón tay. Bây giờ Thẩm Tầm vẫn nhớ rõ tên cô ấy, là Hạ Phù San.
Thẩm Tầm suy nghĩ, lần đầu tiên nhìn thấy quả thật cậu hơi sợ, nhưng sau đó trở thành khám phá pháp y, trở thành tâm lý học hỏi. Thế là cậu lắc đầu, “Không sợ.”
“Cậu giỏi quá.” Hạ Phù San nói.
Hạ Phù San là crush của bạn nam va phải cặp sách, Thẩm Tầm ít nhiều cũng nghe nói.
Bạn nam thấy vậy ngược lại cảm thấy mình bị xem thường, hơn nữa còn bị bạn nữ crush xem thường, giống như yếu thế trước mặt Thẩm Tầm. Cậu ta như sốt sắng cứu vớt thể diện của mình, tiện tay ném sách về phía Thẩm Tầm, “Sách quái gì vậy.”
Thẩm Tầm giơ tay bắt nhưng không được, quyển sách rơi bộp xuống đất.
Cậu im lặng nhặt sách và cặp lên, duỗi tay khẽ phủi bụi bên ngoài quyển sách, sau đó cẩn thận kiểm tra sách có bị hư hại gì không. May quá không sao. Thẩm Tầm muốn nổi giận nhưng cố kiềm chế, cuối cùng chỉ lạnh lùng nói: “Đừng tùy tiện vứt sách của tôi.”
Thẩm Tầm biểu hiện thực sự quá bình tĩnh, bình tĩnh vượt xa độ tuổi của cậu, ánh mắt nhìn hình ảnh cũng không để lộ bất kỳ vẻ sợ hãi khó che giấu.
Như vậy khiến bạn nam kia đang chuyện bé xé ra to, không đủ “đàn ông”. Vì vậy cậu ta nhíu mày, sau khi vắt hết óc cuối cùng cậu ta “bắt” được thóp của Thẩm Tầm, lớn tiếng chất vấn, “Thẩm Tầm, mày biến thái quá, mày lại trân trọng loại sách này, trong này toàn là thi thể, hóa ra mày rất thích nhìn thi thể đúng không? Mày thích xem cảnh máu me đầm đìa?”
Thẩm Tầm chỉ đáp: “Có biết pháp y là gì không? Đây là tài liệu giảng dạy khoa học pháp y.”
Nhưng xung quanh đã có người tin, họ không hiểu pháp y nhưng bị lời nói của bạn nam thuyết phục. Ánh mắt nhìn Thẩm Tầm bắt đầu mang theo xoi mói như đang nhìn một con quái vật, mỗi đôi mắt như đang nói: “Cậu không sợ chút nào? Vậy là cậu thích, sao cậu lại thích xem cái này?”
Không có suy luận logic, cách tư duy hoặc này hoặc kia.
Cậu trai kia có phần đắc ý, cảm thấy mình chẳng những cứu vớt được hình tượng mà còn giành được một phần thắng, liên tục đặt câu hỏi.
Thẩm Tầm không thèm để ý, ngồi về chỗ, chỉ xem như không nghe thấy gì cả.
Trận mắng đơn phương này cuối cùng dừng lại trong tiếng chuông reo vào lớp.
Thẩm Tầm – nhân vật nổi tiếng trong trường có thành tích xuất sắc và ngoại hình vượt trội, bây giờ cuối cùng cũng có “Vết nhơ”, những người ngứa mắt Thẩm Tầm đều giẫm một phát. Sau đó trên đường đi tập thể dục buổi sáng, Thẩm Tầm nghe thấy trong lớp đã có người chỉ trỏ sau lưng, nói mình là “biến thái thích xem ảnh hiện trường giết chóc”.
Ngược lại là Hạ Phù San ngồi sau an ủi cậu: “Tớ biết pháp y, nhà tớ có họ hàng làm pháp y. Pháp y thật sự rất giỏi, rất dũng cảm, họ bàn tán về cậu vì ghen ghét cậu xuất sắc. Cậu đừng để ý tới họ, họ không hiểu.”
Cô lại hỏi: “Cậu có hứng thú với cái này à? Tương lai cậu muốn làm pháp y hả?”
Thẩm Tầm: “Cảm ơn.”
Câu này là thật lòng.
“Tớ không biết.”
Câu này là giả.
Thẩm Tầm muốn làm pháp y, đáp án của cậu đã trở nên chắc chắn từ lâu, nhưng cậu không muốn thân thiết với các bạn nữ trong lớp.
Thật ra Thẩm Tầm thiếu bạn bè. Sau khi kết thúc thi cuối kỳ hai lớp tám, người bạn thân duy nhất của Thẩm Tầm trong lớp – Lương Nghiên đã chuyển trường rời đi.
Một ngày trước khi đi, Lương Nghiên còn cố ý đến tìm Thẩm Tầm, chúc cậu có một năm lớp chín suôn sẻ, vui vẻ và có thể có nhiều bạn hơn.
Lớp chín đồng nghĩa với việc thi cấp ba đè nặng trên vai, thời gian đếm ngược đuổi theo sau lưng, đoán chừng rất khó vui vẻ. Hơn nữa Thẩm Tầm biết rõ, chắc cậu cũng sẽ không có nhiều bạn hơn, “mối quan hệ giữa mọi người trong lớp đã định hình từ lâu.”
Lương Nghiên nghe vậy cảm thấy Thẩm Tầm hơi tỉnh táo quá, đành an ủi cậu, “Không phải vấn đề của mày, mày quá xuất sắc, đứng bên cạnh mày như làm phông xanh, mày hiểu không?”
“Mọi người luôn thích làm bạn với những người kém xuất sắc, không ai muốn làm nền cho ai cả. Mày học giỏi lại còn đẹp trai, rất nhiều bạn nữ thích thầm mày, kết bạn với mày sẽ có áp lực, sẽ bị hạ thấp.”
Cậu chàng cố ý nói vài lời làm dịu bầu không khí, “Cũng chỉ có người ưu tú như tao mới dám trở thành bạn thân của mày.”
Thẩm Tầm cụp mắt lẳng lặng nói: “Mày không cần an ủi tao, tính cách tao có vấn đề, tao quá lầm lì.”
Nhưng cuộc trò chuyện này đã khiến Thẩm Tầm nhận ra cho dù cậu không làm gì, xuất sắc cũng đủ trở thành nguyên nhân người khác có thái độ thù địch với cậu.
Cậu biết trong lớp có nhiều bạn nữ ra tín hiệu lấy lòng cậu, nhưng trong đó không thiếu người cố gắng có một mối tình không được bố mẹ xem trọng.
Thẩm Tầm một là không muốn yêu sớm, hai là cậu khó phân biệt được bạn nữ thực sự muốn làm bạn với cậu, dù cậu tin có tình bạn chân chính giữa nam và nữ. Thế là cậu dùng một cách trông có vẻ không đủ thông minh nhưng đủ an toàn, giữ một khoảng cách với tất cả bạn nữ, cho nên Thẩm Tầm cũng làm vậy đối với Hạ Phù San chủ động an ủi cậu.
Lương Nghiên được khen là “bạn của phụ nữ” từng trêu cậu, nói cậu xuất thân từ lớp phẩm đức của nam giới, cẩn thận quá.
Nhưng Thẩm Tầm có suy nghĩ của mình, cậu từng nghe một vài lời bàn tán sau lưng Lương Nghiên, kiểu như trai đểu, đa tình, trêu hoa ghẹo nguyệt, vì có rất nhiều bạn nữ chơi thân với Lương Nghiên. Thẩm Tầm nói: “Tao không muốn vì nói thêm vài câu với bạn nữ mà bị người ta bàn tán sau lưng cả buổi.”
“Những lời họ chửi tao, tao biết hết.” Lương Nghiễn không cho là đúng, “Mày quan tâm người khác nói gì à? Bạn bè là của mày.”
Thẩm Tầm mím môi, “Tao không làm được, hơn nữa hình như tao hơi quen với cô đơn và hưởng thụ cô đơn rồi.”
Cùng lắm là lầm lì không có bạn bè, bị gán thêm cái mác “biến thái” cũng không sao.
Vốn tưởng rằng chỉ bị chỉ trích vài ngày, một thời gian sau biết đâu mọi người đã quên hết. Nhưng Thẩm Tầm không ngờ, ba ngày sau chủ nhiệm lớp biết chuyện đã gọi cậu vào văn phòng vì quyển sách này.
Học sinh lớp chín có suy nghĩ coi thường mạng sống sau khi cảm xúc sụp đổ là chuyện quá phổ biến, chủ nhiệm lớp nơm nớp lo sợ hỏi cậu: “Có phải gần đây em áp lực quá không?”
Thẩm Tầm bị hỏi mà chả hiểu gì, lắc đầu đáp, “Em không.”
Chủ nhiệm lớp lại nói: “Nghe nói em có một quyển Bản đồ màu pháp y, em rất thích đọc, đúng không?”
Thẩm Tầm ngẩng đầu nhìn, cậu thấy ánh mắt chủ nhiệm lớp nhìn cậu cũng hơi giống đang… Nhìn một kẻ dị loại.
Có lẽ lớp chín có hứng thú với pháp y là một chuyện gì đó rất khó hiểu, Thẩm Tầm cảm thấy dây thần kinh phản nghịch ẩn nấp trong đáy lòng cậu bắt đầu đập, xúi giục cậu nói thẳng: “Em rất thích đọc.”
Ánh mắt của chủ nhiệm lớp dần trở nên ngờ vực, lông mày và mắt nhăn lại: “Sao em lại thích đọc cái này?”
Thẩm Tầm nói: “Tương lai em muốn làm pháp y.”
Chủ nhiệm lớp nghe thấy câu trả lời của Thẩm Tầm, trong thời gian ngắn không nói lời nào. Có thể là vì gặp quá nhiều học sinh lớp chín phát ngôn bừa bãi nói về ước mơ tương lai của mình, đến ngày điền vào phiếu nguyện vọng lại xem nó là tiền lệ và quên mất. Chủ nhiệm lớp đổi chủ đề hỏi: “Bây giờ sách đang trong cặp hả?”
Thẩm Tầm lưỡng lự một lát, vẫn không nói dối, “Ở trong cặp ạ.”
Chủ nhiệm lớp hỏi: “Có thể cho thầy xem thử không?”
Thật ra ý là tịch thu, Thẩm Tầm rất thông minh, cậu hiểu.
Quay lại lớp học lấy bản đồ màu ra, lại cầm nó đến văn phòng. Có bạn học chú ý đến động tác của cậu, đã không kìm lòng được khua tay múa chân sau lưng cậu. Thẩm Tầm không nghe rõ những lời xì xào bàn tán đan xen nhau, nhưng có lẽ cũng chẳng xuôi tai. Điều cậu quan tâm lúc này đó là quyển sách này có ngày được lấy về không?
Chủ nhiệm lớp nhận quyển sách Thẩm Tầm đưa tới nhét vào trong ngăn kéo, lại đóng ngăn kéo lại, lời nói sâu xa: “Không phải không cho em đọc, mà em lớp chín rồi, việc cấp bách là chuẩn bị thi cấp ba cho tốt, đọc sách giải trí ít thôi. Hơn nữa hình ảnh trong này thực sự quá máu me bạo lực, không thích hợp truyền đọc trong lớp, tóm lại thầy giữ thay em, sau khi em thi cấp ba xong có thể hỏi thầy xin lại.”
Thẩm Tầm gật đầu, cậu chợt nghĩ đến gì đó, “Thưa thầy, có thể đừng nói chuyện này cho bố mẹ em không?”