Hai ngày nghỉ hiếm hoi cực kỳ thích hợp để ngủ nướng.
Ánh mặt trời tám giờ sáng bị tấm rèm mỏng chặn bên ngoài cửa kính nhưng không chặn kín, lớp vải bị chiếu xuyên thấu hơi đỏ, có tia sáng mờ chui vào từ khe hở giữa hai tấm rèm, lay động chiếu lên vỏ chăn cách đó không xa.
Mơ hồ nhận ra ánh mặt trời chói mắt, Thẩm Tầm trở mình trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đầu vô thức rụt vào trong chăn, một động tác trốn tránh thành thạo.
Chỉ để lại nhúm tóc đen trên đỉnh đầu bên ngoài chăn bông, khí oxy có điều kiện đổi vị trí với khí CO2. Trùm đầu ngủ không tốt, nhưng nó đã trở thành thói quen Thẩm Tầm khó thay đổi trong khoảng thời gian ngắn.
Cho dù đang ngủ, mắt anh vẫn nhạy cảm với ánh sáng.
Chất lượng giấc ngủ của Thẩm Tầm không tốt, luôn cần một khoảng thời gian dài để chìm vào giấc ngủ, nhưng giấc ngủ nông. Anh từng bị đánh thức bởi tiếng trang trí sát vách, từng thức giấc vì phản ứng sinh lý buồn đi vệ sinh, tất nhiên cũng từng tỉnh giấc bởi ánh mặt trời lên cao vì buổi tối đi ngủ quên kéo rèm.
Kết quả khi tỉnh dậy thường là không thể ngủ tiếp nữa.
Thẩm Tầm nhiều lần bị mất giấc ngủ tám tiếng đã đúc kết ra kinh nghiệm xương máu, giải quyết mọi nhân tố có thể cản trở mình tận hưởng giấc ngủ.
Ngoại trừ điện thoại.
Điện thoại không dám đặt chế độ im lặng vì có thể là điện thoại gọi anh về đơn vị tăng ca, phải mở máy suốt hai mươi tư tiếng.
Thời tiết hôm nay đẹp quá, ánh nắng giờ này sáng hơn ngày thường.
Thẩm Tầm mơ màng chửi một câu trong lòng, rèm cửa đểu mỏng hơn cả tờ giấy, lại trở mình, lại bất động – nếu còn cử động nữa sẽ tỉnh mất.
Suy nghĩ từ từ cứng đờ, bắt đầu rơi vào bóng tối, dường như một giây sau là chìm vào giấc ngủ…
“Reng reng reng… Reng reng reng…”
Chuông điện thoại vang lên.
Gò núi nhô lên từ chăn không cử động, người bên dưới để ngoài tai.
“Reng reng reng…”
Gò núi bị lật tung, Thẩm Tầm ngồi bật dậy, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường…
Trên màn hình điện thoại hiển thị chữ “Mẹ” to đùng.
… Không phải điện thoại của phân cục?
Niềm vui không cần tăng ca đến hiện trường mới chớm nở lại nhanh chóng giảm bớt bởi sự cáu kỉnh khi thức dậy, cho đến khi tan thành mây khói.
Nhưng anh thực sự đã tỉnh táo lại trong vòng một phút này, sáng nay bất kể thế nào cũng không ngủ được nữa.
Thẩm Tầm nhấn nút nghe, “Alo.”
Có lẽ anh biết tại sao mẹ mình gọi điện đến, anh hoàn toàn tỉnh táo, cũng nhớ ra trưa nay có việc – một việc anh không mấy để ý nhưng mẹ Thẩm cảm thấy vô cùng quan trọng – xem mắt.
“Con đặt chỗ ở nhà hàng giữa trưa đi xem mắt rồi chứ?”
Mẹ Thẩm biết Thẩm Tầm không thèm quan tâm, hôm qua đã gửi tin nhắn thoại wechat hỏi vẫn chưa yên tâm, hôm nay gọi điện vẫn muốn hỏi.
“Con đặt rồi, mẹ yên tâm.”
Thẩm Tầm nói thầm trong lòng, việc này đã hỏi không chỉ một lần, có lẽ mẹ rất xem trọng buổi xem mắt này, sợ mình bỏ lỡ cô gái đến xem mắt.
Đầu kia lại nói: “Chú ý ăn mặc, đừng mặc bừa bộ quần áo mang giày rồi đi xem mắt, gội đầu trước khi đi.”
Thẩm Tầm đồng ý, nhưng trong lòng không thoải mái, “Mẹ à, con có lôi thôi đâu, biết sửa soạn đi xem mắt là lễ phép, là tôn trọng.”
“Thì mẹ thấy con không để ý lắm, nhắc nhở con thôi. Với lại con mẹ ăn diện rất đẹp trai, là một điểm cộng.”
“Con tự tin lên, biểu hiện cho tốt, cố gắng nói chuyện với con gái người ta, biết đâu sẽ thành đôi.”
Thẩm Tầm chỉ “Vâng” mấy tiếng tỏ vẻ đồng ý, chỉ tiếp thu không đưa ra để tránh xích mích bằng lời nói.
Cũng may mẹ Thẩm nói xong những điều này cuối cùng không nói chuyện xem mắt nữa.
Bà lại bắt đầu hỏi chuyện công việc, hỏi thăng thức tăng lương, hỏi an ninh trật tự gần đó, hỏi cuộc sống có gặp khó khăn gì không. Lại dặn Thẩm Tầm nhớ về thăm nhà, lại nhắc Thẩm Tầm phải liên lạc với em trai học đại học ở Đồng Thành.
Thẩm Tầm làm việc ở phân cục khu Duật Hải của Cục công an thành phố Hoa Phong, em trai Thẩm Hà học đại học ở thành phố Hoa Phong, bố mẹ sống ở huyện.
Bố mẹ Thẩm không chuyển đến thành phố Hoa Phong, một là đã quen cuộc sống ở quê, mặc khác chuyển qua chuyển lại phải mua nhà hoặc thuê nhà, tăng thêm gánh nặng kinh tế không cần thiết cho con trai.
Mẹ Thẩm hỏi gì Thẩm Tầm trả lời nấy.
Hỏi mãi nhất thời không nghĩ ra có gì để nói, Thẩm Tầm nghĩ thầm, chắc cuộc điện thoại này sẽ dừng ở đây nhỉ?
Không phải anh không thích nói chuyện với mẹ Thẩm, mà trong căn nhà nhỏ anh thuê một mình thỉnh thoảng trò chuyện bằng giọng nói còn có thể khiến anh cảm thấy bớt cô đơn.
Nhưng mục đích của cuộc điện thoại này là trước buổi xem mắt, nhớ năm ngoái cả năm chỉ có vài lần mâu thuẫn với mẹ Thẩm đều không thể tách khỏi những buổi xem mắt và giục cưới.
“Vậy… nói như thế thôi.” Cuối cùng mẹ Thẩm nói.
“Con cúp nhé?” Thẩm Tầm hỏi.
“Ừ, cúp đi.”
Thẩm Tầm đang định đưa điện thoại ra khỏi tai, lại truyền đến giọng mẹ Thẩm, “Khoan đã, mẹ đột nhiên nhớ ra một chuyện, con đừng cúp máy.”
Tay Thẩm Tầm đứng yên, “Con không cúp.”
“Lát nữa gặp cô gái kia, đừng có vừa gặp nhau đã nói mình làm pháp y, dọa người ta chạy mất.” Mẹ Thẩm nói lời thấm thía, “Hơn nữa trước đó mẹ hỏi bà mối rồi, nghề này không phải điểm cộng, có cô gái sợ nghề này, có cô gái ghét bỏ nghề này…”
Hai chữ ghét bỏ như một cây kim lập tức đâm vào tim Thẩm Tầm.
Anh cười, trên mặt có vài phần mỉa mai mà mẹ Thẩm không nhìn thấy, trực tiếp ngắt lời đối phương, “Con làm nghề này, con là pháp y, chẳng lẽ con còn nói dối người ta à?”
“Không bảo con nói dối, hầy.” Mẹ Thẩm thở dài một hơi, “Chúng ta đưa đẩy một tí, trước tiên nói con là công chức nhà nước, trong biên chế, chuyện này không nói dối.”
Thẩm Tầm nhất thời không nói gì, mím môi một cái mới nói: “Cho dù xem mắt thành công, bây giờ không nói sau này vẫn phải nói mà? Thế giới rộng lớn, chẳng lẽ con không thể gặp được một người ngay từ đầu đã không chê con làm nghề pháp y ư?”
“Cái này, cái này dù sao cũng là số ít,” Mẹ Thẩm phản bác, “Các cụ bảo mồ yên mả đẹp, các con lại còn muốn giải phẫu thi thể, còn muốn tiếp xúc với người chết. Tạm thời không nói con gái người ta có chấp nhận hay không, cưới xin là chuyện của hai gia đình, không phải hai con quyết định là được. Càng lớn tuổi, quan niệm thường càng cũ.”
Mẹ Thẩm lại thở dài một tiếng, “Con nghĩ đến mẹ đi, mẹ cũng chậm rãi chấp nhận sự thật con là pháp y mà? Những người cùng thế hệ với mẹ không muốn thay đổi quan niệm cũng nhiều lắm. Họ có khả năng là bố mẹ vợ tương lai của con.”
Thẩm Tầm cụp mắt, trong lòng tự nhủ mẹ đã chấp nhận thật sao?
Tại sao nói gần nói xa nghe cứ như có ý chê bai nghề này nhỉ.
Nhưng anh vẫn cố nhịn, nếu nói nữa e rằng sẽ cãi nhau.
“Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, không bảo con đừng nói, chỉ bảo con nói muộn hơn thôi.”
“Con nhất định phải nhớ đấy.” Mẹ Thẩm nhấn mạnh lần nữa, “Mẹ cảm thấy mấy lần xem mắt trước đó vừa gặp nhau đã thất bại đều có liên quan rất lớn đến nghề nghiệp của con.”
Không phải có liên quan nhiều đến sự nghiệp mà là có liên quan nhiều đến xu hướng tính dục của con trai mẹ, vì con trai mẹ thích đàn ông.
Nhưng đến bây giờ Thẩm Tầm vẫn không dám nói lời này, hiện tại đương nhiên cũng sẽ không nói.
“Vâng.” Thẩm Tầm cố gắng khiến giọng mình nghe có vẻ không mất kiên nhẫn.
Anh và mẹ Thẩm lại nói mấy lời kiểu như chú ý sức khỏe thường xuyên liên lạc, cuối cùng cuộc gọi cũng ngắt.
Tính gắt ngủ lại nổi lên.
Thẩm Tầm hơi bực bội nắm tóc một cái, ngón tay vuốt hai lần trên màn hình, cuối cùng tìm được đối tượng xem mắt của anh trong lịch sử trò chuyện wechat.
Sau khi hai người kết bạn wechat, trò chuyện tổng cộng không quá mười câu.
Rất rõ ràng đối phương không có hứng trò chuyện, Thẩm Tầm cũng sẽ không cố gắng tìm chủ đề nói chuyện để tránh cho đối phương hiểu lầm.
Thẩm Tầm không muốn đi xem mắt.
Chỉ cần đối tượng hẹn hò là nữ, thật ra không cần thiết phải đi, vì chắc chắn sẽ không có kết quả, chẳng khác nào lãng phí thời gian của cô gái. Thế nhưng mẹ Thẩm cũng không giục anh đi xem mắt mỗi ngày, chỉ cần nghe lời mẹ Thẩm đi lần này thì có thể yên bình một khoảng thời gian rất dài.
Thẩm Tầm biết mình đang trốn tránh và kéo dài vấn đề theo thói quen.
Ánh mắt anh chuyển lên phía trên màn hình.
Mạnh Viễn Ninh.
Đây là tên của cô gái sẽ gặp anh trưa nay, Thẩm Tầm nhớ kỹ cái tên này, sau đó bắt đầu mặc quần áo, xuống giường vệ sinh cá nhân.
Tác giả có lời:
Bối cảnh hôn nhân không đồng giới, hiện thực thêm một chút bối cảnh hư cấu, phần liên quan đến vụ án cực ít, toàn bộ câu chuyện thiên về tình yêu, bối cảnh nghề nghiệp, muốn đọc vụ án cẩn thận khi đọc.
Công là giáo viên luật hình sự, cũng sẽ nhận vụ án ở ngoài, tôi đã cố gắng kiểm tra và xác minh hai nghề pháp y và luật sư, nhưng vẫn khuyên các bạn hãy xem nó như hư cấu, bởi vì rất khó để làm nghiêm ngặt tuyệt đối, hãy cẩn thận khi bước vào thế giới thật liên quan đến hai nghề này.
Tên địa danh đều là hư cấu, nếu có giống nhau hoàn toàn là ngẫu nhiên.