Hiện tại, cô hai mươi hai tuổi, lớn hơn Lục Đình Xuyên một tuổi. Mối quan hệ của họ vẫn luôn không lạnh không nhạt, cô biết anh cũng không thích mình. Họ ở bên nhau chỉ vì mệnh lệnh của cha mẹ.
Chính cha của Điền Anh đã đưa Lục Đình Xuyên bầm tím ở ven đường về nhà. Mọi người trong làng đều biết Lục Đình Xuyên có một người cha nghiện rượu hay bạo lực gia đình, còn mẹ anh thì bỏ trốn theo người khác.
Mỗi lần cha anh tỉnh dậy sau khi đánh anh, ông ta đều cảm thấy rất áy náy và có lỗi với anh, nhưng mỗi lần say rượu, ông vẫn đánh Lục Đình Xuyên đến bầm tím.
Hết lần này đến lần khác, so với nỗi oán hận tột cùng, chút an ủi, quan tâm sau giông bão đã trở thành một con bài mặc cả mà anh không thể từ bỏ.
Sau này, khi ông ta qua đời khi anh mới 8 tuổi, cũng coi như sự giải thoát cho anh.
Anh không có cha mẹ, cũng không có họ hàng. Hai gia đình cách nhau không xa nên cha của Điền Anh thường đưa anh về nhà ăn tối và giúp đỡ anh khắp nơi.
Trong khi các bạn cùng lớp đi dọc đường núi để học tập và tham gia lớp học thì Lục Đình Xuyên một mình đào rau rừng và uống nước lã.
Cha của Điền thấy anh cô đơn và đáng thương, trong mùa đông tuyết lạnh giá, cậu bé gầy như một khúc xương, chỉ mặc một bộ quần áo đã cũ, thủng lỗ chỗ nhưng vẫn được cậu giặt sạch sẽ và gọn gàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn nứt nẻ và đỏ bừng, ông không đành lòng, liền mang anh về nhà.
Cha của Điền xem Lục Đình Xuyên như con đẻ, cơm ăn, áo mặc, ông ấy không để Lục Đình Xuyên thiếu, còn chu cấp cho anh cùng đi học theo con của mình. Ông biết bọn trẻ rất nhạy cảm và có lòng tự trọng cao, ông sợ Lục Đình Xuyên từ chối chối lòng tốt của mình. Nên mỗi vụ thu, cày xuân ông đều nhờ anh giúp trồng cây hay thu hoạch lúa tại nhà.
Lục Đình Xuyên cũng rất chăm chỉ, thông minh, có năng lực đúng như cha Điền nghĩ. Anh thường đọc sách bất cứ khi nào có thời gian sau giờ học hay đi làm.
Hết lần này đến lần khác, bất kể lúc nào anh cũng về giúp cắt lúa và trồng đọt, dù là gieo cấy mùa xuân hay thu hoạch mùa thu.
Sau này, khi kỳ thi tuyển sinh đại học được mở lại, Lục Đình Xuyên trở thành sinh viên đại học đầu tiên trong huyện. Mọi người đều nói Lục Đình Xuyên có tương lai.
Cũng có người nói, năm đó chính Điền gia đã dùng chút lòng tốt của mình để nhốt Lục Đình Xuyên ở đây.
Vây hãm anh trong cái huyện thành nhỏ này, cả đời yên lặng vô vi.