Cô liếc nhìn chiếc áo ba lỗ anh đang mặc, nhíu mày nói: “Trời nóng, ôm lúa sẽ rất ngứa, anh tốt hơn vẫn nên mặc áo dài vào đi.”

Trời nóng, việc để lúa chạm vào da không dễ chịu chút nào, chưa kể đến việc lúa rơi ra sẽ tung rất nhiều bụi. Anh thậm chí còn không mang theo mũ rơm, trong khi trời lại rất gay gắt.

"Đội mũ rơm của tôi vào trước đi." Cô đưa chiếc mũ rơm của mình cho anh. Dưới ánh nắng gay gắt này, nếu không có mũ rơm, rất khó để sống sót tới khi mặt trời lặn.

"Được." Anh nhận lấy mũ rơm, rồi dùng tay nắm một nắm lúa, thuần thục đập vào máng gỗ, bắt đầu tách hạt.

Sau khi ăn xong, mọi người cũng bắt đầu bắt tay vào làm việc.

“Anh có muốn uống nước không?”

Sợ anh hiểu lầm, còn cố ý giải thích: “Bình nước này tôi chưa uống qua.”

Vì trời nóng nực, cô sợ ra ngoài sẽ không đủ nước, nên mang theo hai chai lớn, cô đưa cho anh chai còn lại mà mình chưa uống ban nãy.

Cô biết anh không thích tiếp xúc quá gần gũi với mình.

Lục Đình Xuyên dừng lại, đưa tay nhận lấy, ngửa đầu uống nước. Hầu kết của anh cuộn tròn lên xuống khi anh uống vài ngụm.

Điền Anh nhận ra ánh mắt mình có phần không đúng, lập tức chuyển hướng nhìn về nơi khác.

Sau khi giải khát, Lục Đình Xuyên đang định trả lại chiếc mũ rơm cho cô.

Điền Anh nói: “Anh giữ lại đi, tôi sẽ cắt lúa. Mặt trời chiếu vào không tốt lắm, không nên để mình bị phơi nắng.”

Lục Đình Xuyên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.

Nửa tháng trước, cô tỉnh dậy sau giấc ngủ, phát hiện mình đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết mang tên “Xuyên sách 70: Thanh niên trí thức là trà xanh yếu ớt", trở thành nữ phụ độc ác, cha mẹ mất sớm trong tiểu thuyết.

Nữ chính của tiểu thuyết mượn thi hoàn hồn mà đến, mang theo dị vật, có thể đổi lấy nhiều thứ. Cô cũng biết rằng, không lâu sau khi xuống thôn bọn họ, nữ chính đã cùng anh họ của mình, nam phụ tiểu thuyết ở chung một chỗ.

Nhưng cô ta là người ăn trong bát ngó trong nồi, chẳng bao lâu sau liền chú ý đến vị hôn phu của cô, đại lão tương lai Lục Đình Xuyên.

Là vợ trước của nam chính phản diện, cô đương nhiên trở thành chướng ngại lớn nhất giữa hai người họ. Cô dùng đủ mọi âm mưu, vu oan chia rẽ hai người họ, dùng tất cả mọi thủ đoạn để đoạt được mục đích. Cuối cùng, chết thảm nơi đất khách quê người, không người đưa tiễn.

Nhìn lại quá khứ, cô không thể phân biệt rõ ràng tình cảm của mình dành cho Lục Đình Xuyên là một nỗi ám ảnh điên cuồng hay là tình yêu chân thành?

Cô không hoàn toàn tin mình là nhân vật trong câu chuyện vì muốn có được Lục Đình Xuyên mà không từ thủ đoạn, tâm tư ác độc.

Cô hiểu rõ mình là nhân vật phản diện, bản tính ích kỷ, có thù tất báo, dù cô có thức tỉnh cũng không thay đổi được bản chất lạnh lùng hung ác trong xương tủy.

Chà, nghĩ lại thì, cô không phải không có lý do để trở thành một nhân vật độc ác.

Nhưng cô không phải người thiếu lý trí, sẽ không vì cái gọi là tình yêu mà khiến bản thân mắc sai lầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play