Giữa trưa.

Ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu ngày càng lớn, bỏng rát khiến người ta cảm thấy choáng váng.

Mặc dù đã là cuối thu, nhưng bầu trời vẫn mang sắc đỏ rực rỡ như giữa ngày hè, thời tiết chẳng có gì khác biệt.

Trong không khí, những đợt gió nhẹ xen lẫn hơi nóng quất vào mặt, từng đợt sóng lúa mì trên cánh đồng nhảy múa trong gió.

Nắng nóng tăng cao, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng ve kêu ồn ã trên những tán cây lớn.

Điền Anh mặc áo xám dài tay làm từ vải thô, quần ống rộng bằng vải lanh thô, trên đầu đội một chiếc mũ rơm làm từ ren tre, đang cúi người cùng mọi người cắt lúa trong ruộng.

Cả gương mặt cô ửng đỏ vì nắng.

"Mọi người ăn cơm trước đi, ăn xong rồi lại tiếp tục làm." Đội trưởng đội sản xuất kêu gọi mọi người nghỉ ngơi ăn cơm.

Điền Anh ngẩng đầu nhìn cánh đồng lúa rộng lớn trước mặt, cô đã cắt lúa suốt buổi sáng, ánh mặt trời thực sự quá gay gắt. Cô ngước nhìn bầu trời, tay cũng dừng lại.

Cô nghĩ đến việc tìm chỗ dưới gốc cây lớn nghỉ ngơi một chút và uống chút nước.

“Không biết gần đây Điền Anh bị cái gì, mấy hôm nay đều ra ruộng làm việc, thật sự rất kỳ quái.”

“Đúng vậy, chẳng lẽ ngày mai trời mưa?”

Điền Anh: “......”

Điền Anh cắm đầu dưới ruộng làm việc, thật sự còn kỳ quái hơn cả việc mặt trời mọc phía Tây.

Trong ấn tượng mọi người, Điền Anh luôn ở nhà chơi bời lêu lổng, không màng đến việc đồng áng, không phân biệt nổi hạt kê hay hạt ngũ cốc, ngoài việc nhai thức ăn, chế nhạo người khác, thì chẳng làm nổi việc gì.

Đối mặt với những lời thì thầm to nhỏ của thôn dân đang cùng kiếm công điểm bên cạnh, Điền Anh lười để ý đến họ.

Cô cảm nhận mồ hôi ướt đẫm từ cơ thể, toàn thân bốc lên một cơn nhiệt nóng. Điều này khiến cô cảm thấy không thoải mái, trên người dính dính. Khát nước, cô cầm ấm nước cất trong bụi cỏ, uống vài ngụm.

Dòng nước lạnh buốt tràn xuống lập tức xua tan cảm giác mệt mỏi và khô nóng, cô cảm thấy như được hồi sinh.

"Chị." Cô nhìn thấy cách đó không xa một hình dáng nhỏ nhắn, rõ ràng là đứa trẻ năm tuổi nhưng nét mặt trầm tĩnh, chính là em trai cô Điền Dương.

Trong tay cầm một hộp cơm bằng nhôm màu trắng bạc đã cũ.

Khi thấy em trai, Điền Anh giống như người cha già nở nụ cười hạnh phúc, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông phía đứng phía sau lưng cậu nụ cười trên môi cô liền tắt ngụm.

“Chị, anh Đình Xuyên đến.”

Cô đã vô số lần từng nghĩ đến cảnh gặp mặt của họ, nhưng khi một lần nữa nhìn thấy Lục Đình Xuyên, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó tả, có chút không chân thực.

Anh nghiêm nghị đứng đó, dáng người cao lớn, làn da hơi ngăm đen, lông mày rậm cùng ánh mắt như kiếm kiên nghị, điềm tĩnh.

Tóc được cắt gọn thành đầu đinh, trông rất sạch sẽ gọn gàng, khí khái mạnh mẽ, khiến người khác có cảm giác vững chãi như núi.

Hai người nhìn nhau, trầm mặc không nói, bầu không khí trở nên hơi ngượng ngùng.

Ngược lại, những người từ đầu đến giờ chưa nói chuyện với Điền Anh, giờ lại nhiệt tình hỏi han khi thấy Lục Đình Xuyên đến.

“Đình Xuyên về rồi à, ăn cơm chưa?”

“Vừa mới đến à?”

“Sao mà thấy cậu có vẻ gầy đi vậy, là công việc bên ngoài quá khổ hay ăn uống không tốt?”

So với Lục Đình Xuyên được yêu mến trong thôn, Điền Anh trở thành nỗi thất bại trong mắt mọi người khi nhắc đến anh.

Lục Đình Xuyên chỉ đáp lại một cách ngắn gọn, nhấn mạnh: “Tôi ăn rồi, ừ, không ngon lắm.”

Điền Anh: “...”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play