Bà Trần thở dài, gật đầu một cái, sau đó vẫn cúi đầu xuống, không chịu ngẩng lên: “Phúc Lai mất sớm, lúc qua đời vẫn còn là người độc thân, chúng tôi sợ nó đi đường một mình sẽ cô đơn, đúng lúc ở quê tôi có người chuyên lo liệu việc làm mai cho người chết, tôi và ông Dương bàn với nhau tìm cho nó một cô vợ gần tuổi, đi cùng nó cho đỡ cô đơn, xuống dưới đó cũng không lẻ loi..."
"Nhưng, nhưng mà!" Bà ấy nhấn mạnh, "Chúng tôi cũng chỉ tìm một cô gái đã chết thôi, tuyệt đối không làm hại mạng sống của ai! Lúc kết hôn với Phúc Lai, cô ấy, cô ấy đã chết được mấy ngày rồi!”
"Hừ, chết rồi thì sao?" Hồ Thù Dư liên tục cười khẩy, "Có phải bà cảm thấy mình không làm gì sai đúng không? Sao lúc nãy hỏi tới bà cứ khăng khăng nói không quen biết thế?”
Giọng bà Trần nhỏ đi: "Các người nói mình là cảnh sát... mà tôi biết minh hôn là phạm pháp, đương nhiên phải nói là không quen biết rồi. Sau đó con quỷ kia xuất hiện, vừa nhìn đã biết là nó muốn tìm chúng tôi, tôi đâu dám thay đổi lời nói…”
Dường như bà ấy thấy rất khó hiểu và vô tội: “Hơn nữa, chúng tôi mua cô ấy về làm dâu cũng đã tốn rất nhiều tiền rồi, muốn tìm thì đi tìm cha mẹ của cô ấy chứ, sao lại tìm chúng tôi làm gì!"
Lúc này, Chúc Vấn Thiện không biết ngồi trên giường từ lúc nào bỗng bật cười một tiếng: “Bà ơi, bây giờ ngay cả mua quần áo cũng phải đặt trước, bà biết đặt trước nghĩa là gì không?”
Cô đứng lên, tay cầm di ảnh của Dương Phúc Lai: “Đặt trước nghĩa là, khách hàng đặt hàng trước, sau đó người bán mới đi làm sản phẩm. Cách này giúp họ giảm thiểu áp lực tồn kho, đồng thời có thể thu hồi chi phí đầu tư ban đầu... ngay cả một chiếc áo cũng như vậy, huống chi là một mạng sống?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT