Hồ Thù Dư bị giọng nói oang oang của Mao Hồng làm cho ù tai, cô ấy còn phải cố gắng hết sức để xoa dịu tâm trạng của đối phương: “Ông bình tĩnh một chút, cứ từ từ nói chuyện, đừng cãi vã nữa…” 
Lời còn chưa dứt, một tiếng “bốp” đã vang lên rõ mồn một.  
Chúc Vấn Thiện tự tát mình một cái, không phải là cô tự hành hạ bản thân, mà là vì Mao Mai Mai đang cảm thấy tủi thân đến mức muốn khóc. Chúc Vấn Thiện cảm thấy bây giờ mà khóc thì đúng là mất hết khí thế nên mới ra tay cảnh cáo.
Quả nhiên, sau khi bị tát một cái, Mao Mai Mai ngừng khóc ngay lập tức, chỉ nghẹn ngào truyền đạt suy nghĩ trong đầu rằng đừng đánh mạnh như thế chứ, lỡ như làm lệch khuôn mặt hai trăm nghìn tệ của cô ấy thì sao! 
Chúc Vấn Thiện phớt lờ cô ấy, thấy hai người kia nhìn cô bằng ánh mắt giống như nhìn kẻ tâm thần thì cũng chẳng mảy may để ý, chỉ bình thản xoa xoa lòng bàn tay, thản nhiên nói: “Đúng vậy, tôi đang trách hai người đấy. Nếu muốn truy cứu rõ ràng, quả thực các người nợ tôi rất nhiều.” 
Lý Ngọc Điền càng nhíu mày chặt hơn: “Ý mày là gì? Tao và ba mày nuôi mày lớn đến chừng này, nợ nần mày cái gì?” 
“Sinh con ra chẳng phải nên nuôi nấng nó sao?” Chúc Vấn Thiện nghiêng đầu, giọng điệu vô cùng thản nhiên, “Tôi cũng không ép buộc gì các người, là pháp luật quy định mà. Các người đừng ảo tưởng rằng mình vĩ đại lắm, chắc chắn không phải là vì muốn tạo ra một sinh mệnh và mang đến hạnh phúc cho nó… đúng không?”  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play