Lận Xuyên đuổi người đi xong thì nhìn cô, cảm thấy phụ nữ tới tháng dường như chảy máu không kém anh bị thương.

Hơn nữa một tháng một lần, chẳng trách cơ thể mảnh mai, sau này mình phải thương cô nhiều một chút, không thể để cô chịu tội.

Khi Tô Tô khó chịu cảm thấy trên đầu mình hơi lạnh, có người nhẹ nhàng sờ đầu cô.

Vốn dĩ không thoải mái, nhưng vừa sờ như vậy cảm thấy ý thức dần tản đi, vậy mà mơ mơ màng màng ngủ mất.

Lận Xuyên làm ấm giường đất, còn làm thịt ba chỉ kho tàu cho Tô Tô, sau đó ném một miếng gan heo ăn tết còn dư lại vào, thứ này để bỏ máu không tệ.

Mới làm cơm xong bên ngoài truyền tới tiếng xe lừa, anh mở cửa thì thấy đám Lận Hải đã trở về.

Nhưng mà trên xe còn có một vị khách không mời Tần Duyệt Duyệt, xem ra là đi nhờ xe tới nơi này.

Cô ta có chút lúng túng gọi một tiếng: "Anh Xuyên Tử."

"Thanh niên trí thức Tần, mong cô gọi họ tên tôi." Lan Xuyên xụ mặt nói.

"Vậy đồng chí Lận."

Tần Duyệt Duyệt khoác ba lô trên người, nói: "Em ngồi nhờ xe tới nơi này, lúc này về địa điểm thanh niên trí thức. Nghe nói đồng chí Lận bị thương, không biết thế nào?"

"Ừm." Lận Xuyên không muốn nhiều lời với cô ta, lập tức nói với Lận Hải: "Vào nhà đi, bưng đồ ăn tới sân trước."

"Có đồ ăn ngon, là chị dâu làm sao?"

"Anh làm." Lận Xuyên trừng mắt với em trai mình nói, sao tên nhóc này hưng phấn như vậy, chẳng lẽ vợ mình thường xuyên làm đồ ăn cho bọn họ?

Mình chỉ ăn được mấy lần, anh bắt đầu vô cùng ghen tị.

"Chuyện đó đồng chí Lận, nếu anh có khó khăn gì cứ tới chỗ thanh niên trí thức tìm em, dù sao em nhàn rỗi không có việc gì làm có thể nấu cơm gì đó giúp anh." Thật ra là cô ta có ý tốt, cảm thấy Lận Xuyên bị thương mà vẫn phải nấu cơm chắc chắn là Tô Tô không biết làm mới như thế.

Đâu biết Lận Xuyên người ta nghe xong xụ mặt, nói:

"Tôi có vợ nấu cơm không nhọc lòng đám thanh niên trí thức các cô, hôm nay cô ấy không thoải mái nghỉ một ngày mà thôi." Sau khi nói xong không để ý tới cô ta dẫn theo Lận Hải vào nhà, chỉ một lát sau đã mang ra một bát thịt ba chỉ to ăn cơm với đám em trai.

Đột nhiên Tần Duyệt Duyệt hiểu ra, vì sao nhà họ Lận có thể không chút do dự cưới Tô Tô, hóa ra là vì tiền của cô.

Bốn tên nhóc nhà bọn họ chỉ có mình Lận Xuyên kiếm được tiền, cuộc sống nhà bọn họ vẫn luôn không được tốt, cho nên Lận Xuyên kết hôn đều không lấy ra được lễ hỏi gì, hiện giờ lại ăn thịt còn mặc đồ mới đều là Tô Tô cho.

Cô ta nhìn bóng dáng cao lớn của Lận Xuyên, có chút xem thường anh.

Xoay người đi tới chỗ thanh niên trí thức, trong lòng cô ta vẫn luôn thấp thỏm, bởi vì sợ gặp được Lận Đông Hà.

Lận Xuyên không biết những chuyện này, sau khi anh về phòng thì gọi vợ ra ăn cơm, sau đó chuyên gắp thịt nạc cho cô.

Vốn cho rằng cô không nỡ ăn, bây giờ mới biết cô thật sự không ăn thịt mỡ, là loại ăn một miếng sẽ nôn ra.

Đều nói cô không béo nổi, người khác đều thèm thịt mỡ này, một năm chỉ ăn mấy lần đương nhiên nghĩ thịt mỡ thơm.

Nhưng cô ấy à, chuyên chọn thịt nạc ăn, còn không thích ăn lắm, ăn mấy miếng lại nói ngấy.

Dáng vẻ này, chỉ sợ vĩnh viễn không thể béo nổi. Có chút thịt thật tốt, chịu được lạnh còn chịu lăn qua lộn lại, quá gầy khi anh muốn cái đó cũng không dám dùng sức.

Nghĩ thôi cơ thể cảm thấy khô nóng, cầm cái ca bên cạnh uống hơn nửa.

Cũng may là nước ấm, nhưng bên trong còn bỏ thêm ít nguyên liệu, anh nhìn mà sọ não phát đau.

Tô Tô ăn cơm xong, kiên trì xuống giường thu dọn bàn.

Lận Xuyên vội vàng ấn cô nói: "Em nghỉ ngơi đi, hiện giờ vết thương của anh đã gần khỏi, thu dọn bàn không thành vẫn đề."

"Nhưng anh không thể ngồi xổm xuống." Cẩn thận lúc đó khiến vết thương bị rách ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play