“Sao không thể ngồi xổm, hiện giờ anh chỉ không thể dùng lực mạnh chân bị thương, chuyện khác có thể làm”
“Lận Xuyên, anh dám cậy mạnh em đánh anh” Tâm trạng của Tô Tô không tốt, nghe anh nói như thế thì muốn giáo huấn anh mấy câu.
Dù sao hai người là vợ chồng, cô luôn sợ anh để lại di chứng gì đó.
Lận Xuyên bị rống xong thì thành thật, nắm lấy quần nói: “Vậy anh gọi Lận Hải tới đây thu dọn giường đất, được chưa?”
“Ừm, được” Tô Tô biết mình tới tháng tâm trạng không tốt, nhưng mà phát giận đối với người quan tâm mình là chuyện không nên.
Cô chỉ có thể thẹn thùng nằm trên giường đất giả chết, chỉ một lát sau Lận Hải bị Lận Xuyên gọi tới thu dọn, sau đó nói:
“Anh cả, bát thịt ba chỉ nhà anh thật thơm, ăn đều cảm giác có lực”
“Có lực thì đến trong đội làm việc tích cóp công điểm, đúng rồi, mọi người bán xong giày chưa?”
“Đều bán xong rồi, nhưng mà dư lại hai đôi nhìn có vẻ xấu”
Tô Tô ở bên trong nghe thấy thế thì nói: “Thật sự xấu quá thì để lại cho người trong nhà đi đừng bán, nếu không thì tặng cho nhà thân thích”
Nhà họ Lận bọn họ chỉ có thân thích là nhà bác cả trong thôn.
Lận Hải nói: “Vậy được rồi, em hỏi một chút xem mẹ chia thế nào”
Sau khi nói xong thì chạy về sân trước, thương lượng với mẹ mình một lát rồi đưa hai đôi giày tới nhà bác cả, cho dù là người nào cũng có thể đi được, cuối cùng còn có chút ý thân thích.
Thật ra lúc trước Lận Đông Hà làm ra chuyện kia thật sự không nói nổi, nhưng mà sau đó Lận Xuyên bị thương anh ta cũng đi chăm mấy ngày, cho nên phải trả lại.
Lận Hải cầm giày rồi đi, kết quả khi đi ngang qua cánh rừng sau nhà bác cả thì thấy hai người đang lôi lôi kéo kéo.
Tuy ở khá xa, nhưng có thể thấy là một nam một nữ!
Dù sao thiếu niên rất nhạy cảm đối với những chuyện này, cho nên cậu lặng lẽ đi qua nhìn một lát, sau đó thấy được hai người kia là anh họ của mình Lận Đông Hà và chị dâu cũ của mình, phi, chị dâu cũ chưa cưới vào cửa Tần Duyệt Duyệt.
Dường như cô ta đang khóc, sau đó anh họ giữ chặt cô ta nói:
“Được rồi, em nói phải đợi em đi học xong lại kết hôn anh đợi. Anh biết em quật cường, không muốn chịu thua, nhưng mà anh cũng già rồi, trong nhà cũng đang thu xếp hôn sự cho anh, cho nên anh chỉ đợi em đi học thì đến nhà em cầu hôn”
“Bọn họ sẽ không đồng ý, nghe nói em từ hôn với Lận Xuyên lập tức bắt đầu suy nghĩ bán em với giá tốt, cho nên...”
“Anh sẽ không để bọn họ bán em đi, cần bao nhiêu lễ hỏi đều được, anh có thể tích cóp, thật sự không được thì anh vay, chỉ cần bọn họ đồng ý hôn sự của chúng ta”
“Bọn họ muốn 300, nếu không thì gả em cho một công nhân viên chức sắp về hưu, em...” Tần Duyệt Duyệt che mặt khóc lên.
“Đừng khóc, anh sẽ kiếm số tiền này, sau đó chúng ta kết hôn”
“Vào đại học kết hôn người khác sẽ dùng ánh mắt sắc bén nhìn em”
Tần Duyệt Duyệt khóc càng thêm thương tâm.
Lận Đông Hà đột nhiên ngẩn ra, sau đó cười khổ nói:
“Bây giờ anh đột nhiên hiểu rõ tình cảnh của chú hai thím hai và Lận Xuyên.”
Nên trả giá đều đã trả giá, nhưng mà vẫn không có được thứ mà mình muốn.
Anh ta yêu cô ta, nhưng không có tin tưởng đối với cô ta. Bỏ ra 300 tệ nhưng mà vẫn không có biện pháp kết hôn, đợi ba năm sau cô ta tốt nghiệp đại học, lúc ấy cô ta sẽ có công việc chính thức, sẽ có một đám đàn ông trẻ tuổi cầm sổ đỏ theo đuổi cô ta, như vậy mình tính là gì.
Gánh vác khoản nợ 300 tệ, cho dù anh ta một năm không ăn không uống chỉ sợ cũng không trả nổi 100 tệ, đến lúc đó chỉ sợ không còn gì cả.
“Anh có ý gì? Lận Xuyên nghĩ như vậy em hiểu được, bởi vì bọn em không có... Nhưng mà anh, anh có được cơ thể của em, vậy mà còn nghĩ em như thế?”
Tần Duyệt Duyệt nghe Lận Đông Hà nói như thế cả người đều bất chợt ngẩn ra, sao anh ta có thể nghĩ mình như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT