Tống Lão Tam xấu hổ nói: "Tôi đi ra ngoài có thể kiếm cơm ăn no là được, không có chí hướng lớn gì."

"Anh nhất định có thể." Tô Tô kiên định nói.

Tống Lão Tam cảm động, nói: "Tôi sẽ viết thư cho cô, ít nhất để chủ nợ như cô biết tôi ở đâu, đừng để đến lúc đó không biết đòi phiếu gạo nợ ở đâu."

"Được." Tô Tô cười một tiếng, cảm thấy tuy Tống Lão Tam này có vẻ giống lưu manh, nhưng hơi thở rất thuần khiết.

Tống Lão Tam còn muốn nói gì nữa, Lận Xuyên kéo cửa ra, ánh mắt lạnh như băng.

Khi nhìn về phía Tô Tô thì lại dịu dàng ngoài ý muốn, nói: "Vợ à, anh đã nấu hai quả trứng gà, em dạy xong thì ra ăn đi."

".. Vâng." Tươi cười của Tô Tô có chút cứng đờ, hai ngày này Lận Xuyên uống nhầm thuốc gì à, rõ ràng mình bị thương còn mỗi ngày nấu trứng gà bồi bổ cho cô, cô thật sự không thích ăn mà.

Tống Lão Tam nhìn hai vợ chồng bọn họ biết mình không được hoan nghênh, sau đó nói: "Vậy tôi đi trước."

Sau khi nói xong với Lận Xuyên thì chạy không thấy bóng dáng, nhìn là biết người đàn ông này sợ Lận Xuyên.

Nói ra, người đàn ông gương mặt âm trầm đen thối như thế có người nào không sợ.

À, không đen mà.

Lúc này Tô Tô mới chú ý tới làn da của Lận Xuyên ở dưới hoàng hôn đã rất trắng, còn là loại màu khỏe mạnh đặc biệt hồng nhuận trong sáng trong.

Mấy ngày nay mặt nạ thật sự có tác dụng, hiệu quả rất rõ ràng.

Vết thương trên mặt cũng đỡ hơn, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt hai mí rất đẹp khiến người ta hâm mộ.

Môi mỏng nhẹ cong lên, còn có chút cảm giác mê hoặc người ta.

Không đúng, sao gương mặt này càng ngày càng gần như vậy?

Tô Tô tỉnh táo lại lùi vê sau một bước theo bản năng, gương mặt ửng đỏ nói: "Anh, anh làm gì thế?"

Vừa rồi nhất định là tên này muốn hôn cô, nhưng vì chênh lệch chiều cao nên cần anh phải khom lưng mới cho cô cơ hội chạy trốn.

"Vợ à, có phải là anh không đẹp bằng tên Tống Lão Tam kia hay không?”

"Hả? Đẹp, anh đẹp hơn anh ta nhiều."

Tô Tô vốn khẩn trương muốn chạy, kết quả không ngờ tới sẽ nghe một câu hỏi xấu hổ như vậy.

Kết quả đối phương không trả lời, mà lùi về sau một bước nói: "Vậy em ăn nhiều trứng gà."

Đầu Tô Tô có chút không đủ dùng, ăn trứng gà liên quan gì tới việc anh có đẹp trai hay không?

Nhưng mà, thêm trứng gà thật sự khiến người ta cạn lời.

Cô trộn nước tương thật sự không ăn nổi nữa, nói: "Hay là anh ăn lòng đỏ em ăn lòng trắng."

"Không được, lòng đỏ trứng mới bổ."

"Em không cần bổ nữa, em không mất máu quá nhiều."

"Anh sợ... Tóm lại, em cần phải bồi bổ."

"Vì sao?”

Tô Tô nấc một cái, nước mắt sắp chảy ra.

Lận Xuyên không còn cách nào ăn lòng đỏ trứng giúp cô, sau đó nói: "Cái đó... Ngày đó của em, có phải là mấy ngày này hay không."

Mẹ kiếp, sao người đàn ông này còn nhớ rõ chuyện này.

Cô tính toán, đúng là trong mấy ngày này, chẳng trách bồi bổ cô như thế.

"Cần bổ cũng phải uống nước táo đỏ, ăn trứng gà có thể bổ cái gì?" Cô trợn tròn mắt với trời, thật sự không biết vì sao Lận Xuyên sẽ nghĩ ăn trứng gà có thể bổ máu. Lận Xuyên cảm thấy rất đơn giản, nông thôn bổ nhất chính là trứng gà, cho nên chỉ cần cơ thể yếu ớt là ăn nó, sinh đứa bé xong ăn nó, bị thương cũng ăn nó, tóm lại là cứ ăn nó.

Đâu biết, mình làm sai?

Nếu sai thì phải sửa, vì thế hai vợ chồng dùng một cái ca uống nước đường đỏ thêm táo và cẩu kỷ, tuyệt đối là ba thứ đại bổ.

Kết quả có lẽ là bổ quá, tháng này Tô Tô tới tháng có chút mênh mông mãnh liệt.

Cô ngay cả đi dạy đều không dạy được, nằm trên giường đất ngủ rên hừ hừ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play