Cô nâng bà lão dậy, bà lão lập tức cảm kích nói lời cảm ơn.

【giá trị hảo cảm +0.02, hiện có 0.03 điểm hảo cảm.)

Kiều Trăn Trăn nhìn khuỷnh tay mình chảy máu, nhìn đến hảo cảm giá trị nhỏ đến đáng lương, lại một lần cảm thấy không biết nói gì.

Còn chưa tìm được Trì Thâm, Cô cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, đem bà lão đỡ đến chỗ râm mát liền tiếp tục chạy về hướng sân thể dục. Khi đến được sân thể dục, bước chân cô chậm lại, không ngừng tìm kiến hình ảnh Trì Thâm giữa sân thể dục đầy ắp người, trở nên nóng vội vì tìm không thấy, liền nghe được ở hẻm nhỏ bên cạnh hai khu dạy, truyền ra thanh âm cợt nhả của thanh niên,

“Vừa hôi lại vừa bẩn, bao lâu rồi mày không tắm rửa hả?"

“Cho dù mày có giặt sạch thì cũng vô ích thôi, mùi hôi hám của mày xuất phát từ trong xương cốt phát ra, học tập tốt thì có tác dụng gì, còn không phải là một cái não tàn biến thái hay sao.”

Kiều Trăn Trăn hô hấp lập tức chậm lại, không chút nghĩ ngợi mà đi đến hẻm nhỏ.

Ở ngõ nhỏ, Trì Thâm trên người bẩn thỉu, bị bọn họ dồn ở góc chết nằm chỗ sâu nhất của ngõ nhỏ.

Thiếu niên dán lưng vào tường ở phía sau, đã không có đường lui, trên mặt lại không tìm thấy sự kinh hoảng, chỉ là một đôi mắt đen nhánh, nhìn xuyên qua mái tóc dài như băng mà nhìn chằm chằm những người này.

Âm lãnh, giống như một con rắn độc lặng yên không một tiếng động, chỉ là nhìn chằm chằm là có thể làm phía sau lưng lạnh toát

Mọi người bị hắn nhìn chằm chằm đến giật mình trong lòng, đột sinh ra một cơn tức giận, cắn răng vặn mở bình nước trong tay: “Tao cũng không tin là rửa không sạch, không thì hôm nay tao rủi lòng thương làm chút chuyện tốt, giúp mày......”

“Cậu dám hắt nước vào cậu ấy, tôi sẽ làm cho cậu ngày mai khỏi tới trường học.” Kiều Trăn Trăn tiến vào hẽm nhỏ, nhìn đến xô nước của hắn, lập tức khuôn mặt trở nên lạnh tanh.

Thanh âm cô vang lên, đầu ngón tay Trì Thâm trở nên run rẩy, đôi mắt đột nhiên rũ xuống. Đám người bắt nạt hắn đứng ngẩn người, quay đầu nhìn về phía cô, thở ra một hơi.

“Đây không phải Kiều Trăn Trăn sao, cậu cứ yên tâm, ta giúp cậu giáo dục đứa biến thái này, bảo đảm về sau hắn cũng không dám đi theo cậu nữa.” Đứa cầm đầu cười hì hì, mang theo một chút lấy lòng.

“Không cần,” Kiều Trăn Trăn nhận ra hẳn là bạn cùng lớp Tiền Du, cũng là anh của Triệu Luyến Kiều nhận khi còn cấp ba, lập tức đuổi một tiếng, “Cút cho tôi."

" Cậu uống lộn thuốc à? Chúng ta là ở đây giúp cậu giải quyết!” Tiền Du không nghĩ tới cô không khách khí như thế, giọng nói cũng có phần kém thêm.

Không khí đột nhiên ở thế giằng co, ai cũng không chú ý, Sau khi Tiền Du dung dữ với Kiều Trăn Trăn, ở góc nhỏ Trì Thâm bị dồn vào ánh mắt trở nên tối sầm.

Kiều Trăn Trăn mặt không biểu hiện gì: “Tôi có muốn cậu hỗ trợ à?"

“Cậu!”

Tiền Du đen mặt muốn tiến lên cãi nhau, lập tức bị ngăn cản: “Bình tĩnh một chút, ba của cô ta là hiệu trưởng!”

Tiền Du nghe vậy cắn chặt răng, oán hận mang theo những người khác đi ra ngoài, lúc đi qua người Kiều Trăn răng, đột nhiên bị cô gọi lại: “Này.”

“Làm gì?” Tiền Du thái độ không tốt.

Trăn Trăn quay đầu nhìn về phía hắn: “Nhìn cậu như thế, tôi khuyên cậu về sau kiềm chế tình tình một xí, đừng luôn kiêu ngạo như thế.”

Nếu cô nhớ không sai, người này vừa mới khai giảng lớp 12 không biết khi nào đắc tội người nào, bị hắt nước, bị vứt trong nhà WC khóa một ngày một đêm, cuối cùng khi tìm được bị sốt cao không ngừng còn phải chặt đứt chân, trực tiếp nghĩ học tĩnh dưỡng.

Cô vốn là có lòng tốt nhắc nhỏ, nhưng qua lỗ tai Tiền Du liền thành cảnh cáo, anh đen mặt liếc cô một cái, cuối cùng không dám đắc tội cô, chỉ là mắng vài câu thô tục rồi quay đầu đi.

Kiều Trăn Trăn cũng chỉ là thuận miệng nhắc nhở, thấy anh ta không nghe cũng mặc kệ, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Tiếng bước chân của những đứa gây sự dần dần đi xa, ngõ nhỏ lập tức trở nên im ắng.

Cô đứng ở đầu hẻm, nhìn Trì Thâm trong một góc ở cuối hẻm, đột nhiên không dám tiến lên. Ở trong thế giới của cô, Trì Thâm đã chết mười năm, trong mười năm này cô vô số lần nằm mơ thấy anh, anh cũng giống như bây giờ đứng trước mặt cô, làn da tái nhợt không giống con người, mái tóc màu đen dài phủ lên mắt, chỉ lộ ra chiếc mũi thẳng tắp cùng với đôi môi mỏng không chút màu sắc, càng thêm có vẻ suy nhược.

Mỗi một lần mơ thấy anh, anh đềugiống như bây giờ chân thật, thế cho nên cô đột nhiên nổi lòng nghi ngờ, có phải hiện tại tất cả đều là cảnh trong mơ không.

Cô ngây người một hồi lâu, người nọ một bàn tay dấu ở sau người, ở trong góc vẫn luôn không nhúc nhích, như luôn bất động mà đánh giá cô. Rốt cuộc, Kiều Trăn Trăn hít sâu một hơi, chần chờ mà hướng phía trước đi đến, mỗi một bước đi liền tới gần anh một chút, cảm xúc chân thật cũng tăng lên bấy nhiêu.

Thời điểm cô cách anh ba bước chân, Kiều Trăn Trăn ngửi được trên người anh có một mùi gì kì quặc, đột nhiên dừng bước chân. Đó là hỗn hợp mùi hương của một loài hoa cùng mùi cá, mùi vị khó ngửi giúp cô nhanh nhạy phát hiện được nhưng lại làm cô nhận ra cuộc sống của mình với anh một lần nữa gắn liền với nhau.

Trong lúc cô ngây người vì hương vị quen thuộc kia, vừa nhấc đầu liền đối diện với tầm mắt của hắn, Kiều Trăn Trăn lúc này mới phát hiện, hàng năm giấu sau bộ tóc mái của anh thế lại là một đôi mắt như thế. Đen trắng rõ ràng, sạch sẽ như lưu li, không chút thất thố, ngược lại thuần túy bình yên, tựa như trời sinh không phân biệt thiện ác, không một quy tắc, trên đời này không có bất cứ thứ gì có thể lọt vào mắt hắn.

Đối mặt với một đôi mắt như vậy, cô đột nhiên có chút khẩn trương.

Cô lúc trước sợ hãi Trì Thâm, không những bởi vì anh giống như một cái bóng luôn đi theo mình, còn bởi vì anh cho chính mình cảm giác giống như một tên bệnh bệnh hoạn, chó hoang không có nhà để về.

Yếu ớt, đáng thương, nhưng cũng hung tàn bướng bỉnh, người người chán ghét, quanh thân đều tràn ngập hơi thở nguy hiểm, nói chuyện với anh luôn bị u lãnh ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, phảng phất tùy thời sẽ tấn công bạn. Không có ai thích một người giống như kẻ biến thái, bao gồm Kiều Trăn Trăn kiếp trước.

Nhưng từ sau khi anh vì chính mình mà chết, tất cả liền thay đổi.

Kiều Trăn Trăn nhìn người trước mắt, sau một hồi lâu nuốt nước miếng, hô hấp cũng chậm lại: “Cậu...... Không có việc gì phải không?"

Trì Thâm lẳng lặng mà nhìn cô, tựa ở mặt không chút biểu tình mà đánh giá cô.

Kiều Trăn Trăn thấy anh không để ý tới mình, nhất thời có chút xấu hổ, vừa lúc chú ý tới tay phải của anh trước sau đều che ở phía sau, liền nói sang chuyện khác: “Tay cậu bị thương sao?”

Vừa nói chuyện, cô vừa định duỗi tay đi dìu anh, nhưng mà tay mới vừa duỗi đến giữa không khí, Trì Thâm đột nhiên lui một bước về sau, tiếp theo không quay đầu lại mà chạy ra khỏi ngõ nhỏ, tốc độ nhanh giống như phía sau có chó dữ đuổi theo.

Kiều Trăn Trăn: "......"Cô thế nhưng không biết, Trì Thâm cũng có thể chạy nhanh như thế.

Conhìn chằm chằm tay của chính mình duỗi đến giữa không khí, không nói gì một lát sau lại thu trở về, vừa muốn rời đi, trong đầu liền nhảy ra nhắc nhở

【giá trị hảo cảm +10, hiện có 10.03 điểm hảo cảm.】

“Chúc mừng ký chủ! Ký chủ thật là quá lợi hại! Ta lần đầu tiên gặp được mới vừa trọng sinh có thể thu thập nhiều giá trị hảo cảm như thế!” Trong đầu lại lần nữa vang lên vui sướng của hệ thống.

Đã quen với giá trị hảo cảm có số 0 mở đầu, Kiều Trăn Trăn trong lúc tạm thời cũng có chút kinh ngạc: “Trì Thâm?”

“Đúng vậy!”

Kiều Trăn Trăn nghi ngờ: “Là bởi vì ta cứu hắn, hắn mới có nhiều hảo cảm như thế sao?"

So sánh với hai lần cô giật giật miệng, biết là cứu anh nhưng mà 10 điểm hảo cảm cũng hơi nhiều.

“Giá trị hảo cảm mặc dù biểu hiện sau, cũng sẽ không vượt qua một phút, ngài cứu hắn là việc của năm phút trước, cho nên không phải bởi vì cái này.”

Kiều Trăn Trăn sửng sốt một chút: “Không phải bởi vì cái này, đó là bởi vì cái gì?"

"Ách...... Căn cứ số liệu biểu hiện, hẳn là bởi vì ngài cùng hắn nói chuyện.”

Kiều Trăn Trăn: “?” vì cái này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play