Chuông đi học vang lên, hành lang ồn ào lập tức trở nên im lặng
Ở toilet cuối hàng lang, Kiều Trăn Trăn ngẩn người mà nhìn gương treo tường của bồn rửa tay
Trong gương cô làn da trắng nõn, không những không còn tiều tụy do tăng ca quá nhiều, ngược lại trạng thái da tốt quá mức, giống như lập tức trẻ đi rất nhiều tuổi, quan trọng nhất chính là, vết sẹo dữ tợn ở má phải của cô bỗng nhiên không thấy nữa.
Vết sẹo này là khi cô tốt nghiệp cấp ba bị bắt cóc để lại, đã ở trên mặt cô mười năm, hiện tại lại bỗng nhiên không thấy cũng giống như chưa bao giờ có nó.
Cô không phải gặp tai nạn xe cộ ở cửa ra của công ty hay sao? Vì cái gì đột nhiên xuất hiện ở trong WC, vì cái gì trên người mặc đồng phục trường cấp ba, vì cái gì trên mặt vết sẹo đột nhiên biến mất...... Một đống vấn đề hiện lên trong đầu, cô đột nhiên sinh ra một cái ý tưởng không thể tượng tượng được
Chẳng lẽ...... cô trọng sinh?
Mới vừa toát ra cái này ý nghĩ này, vô số tin tức phức tạp đột nhiên ùa vào trong đầu. Giờ cô mới biết, thực ra chính mình đáng lẽ là nữ chủ trong một quyển tiểu thuyết.
Theo nguyên văn, cô vốn nên trải qua cả đời thuận lợi, suôn sẻ, nhưng mà nữ phụ xuyên sách Triệu Luyến Kiều lại từng bước hủy hoại, ý nghĩ cướp đi tất cả của cô.
Vụ án bắt cóc năm đó, chính là Triệu Luyến Kiều tìm người làm, dự định là muốn cho cô ở thế giới này biến mất hoàn toàn lại không nghĩ tới rằng khi cô bị bắt cóc thì Trì Thâm cũng ở đó. Trì Thâm thấy cô gặp nguy hiểm, bất chấp nguy hiểm, liều mạng bảo vệ cô, bọn cướp kia không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể trói cô với Trì Thâm cùng nhau, cuối cùng sau vụ án bắt cóc đó Trì Thâm chết, còn cô may mắn còn sống.
Trì Thâm.
Trong đầu vừa nghĩ đến cái tên này, khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Trăn Trăn liền trở nên tái nhợt, tức khắc trái tim trở nên đau đớn.
Nếu không phải vì cứu cô, Trì Thâm cũng sẽ không chết. Cô đến bây giờ đều nhớ rõ, anh trước khi chết nằm ở trong lồng ngực cô, khuôn mặt trắng nõn của anhbị máu tươi nhiễm đỏ, trong đôi mắt đen nhánh ấy chiếu ra rõ ràng gương mặt cô, chăm chú, bướng bỉnh, trừ cô thì không chứa bất kì sự vật nào.
Cô đã từng bị ánh mắt nhìn như vậy ba năm, chỉ tiếc khi đó cô được một đám người vây quanh, chưa bao giờ để ý người khác đối xử cô tốt như thế nào, lại sợ hãi sự thần bí cùng nghiêm túc của anh, dễ dàng bị Triệu Luyến Kiều châm ngòi, vẫn luôn đem anh coi làm rắn độc, cho đến khi anh vì cô mà chết, mới biết được chính mình sai đến quá đáng.
Hiện tại cô trọng sinh trở lại thời kỳ cấp ba, Trì Thâm có phải hay không...... vẫn còn sống?
Kiều Trăn Trăn hai mắt sáng ngời, lại gấp không chờ nổi chạy đi tìm người, gian bên cạnh bỗng nhiên truyền ra một thanh âm nữ sinh yếu ớt: "Ở bên ngoài có người không?”
Kiều Trăn Trăn dừng một chút, lúc này mới ý thức được cô đang ở trong toilet ngây người một lúc lâu.
“Có người.” Cô trả lời.
Nữ sinh ngay lập tức trở nên kích động: “Cái kia...... Cậu có khăn giấy không?"
Kiều Trăn Trăn nghe vậy lập tức tìm kiếm khắp người, tìm được khăn giấy sau, từ vách gian phía dưới đưa qua: “Cho cậu."
“Cảm ơn!” Nữ sinh cầm lấy, liên tục cảm ơn.
“Không có chi, không cần cảm ơn.”
Kiều Trăn Trăn nói xong liền đi ra ngoài, mới vừa đi ra khỏi toilet, bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh nhắc nhở
【giá trị hảo cảm +0.01, hiện có 0.01 điểm 】
Cái gì? Kiều Trăn Trăn mờ mịt nhìn xung quanh, hành lang to như vậy chỉ có một mình cô, không có ai cả.
“Đây là giá trị hảo cảm, tích lũy một số lượng nhất định giá trị hảo cảm, có thể tạm dừng thời gian, ví dụ như lần đầu tiên sử dụng, 10 điểm hảo cảm có thể đem thế giới tiểu thuyết tạm dừng 30 giây, 20 điểm có thể tạm dừng một phút, thời gian tạm dừng trong lúc, chỉ có ký chủ có thể di động, ký chủ có thể thông qua thời gian dừng lại làm theo như ý mình mà không vi phạm pháp luật, thay đổi số mệnh bị nữ phụ xuyên sách làm cho hoàn toàn bị đảo lộn.”
Đột nhiên nghe được một đoạn thanh âm máy móc, Kiều Trăn Trăn ngẩn người.
Mà hệ thống còn tiếp tục: “Trong thời gian tạm ngừng, ký chủ cũng có thể tránh được nước hắt tới, mở ra được cửa bị khóa trái, né được các cú đánh......"
Năng lực này có tác dụng gì đối với ta?" Kiều Trăn Trăn vốn đang kinh ngạc, sau khi nghe nói nó một tràng thì lại không nói gì
“Nó sao lại vô dụng?làm nữ chủ của một quyển tiểu thuyết, có được này đó năng lực này cùng trở ngại có cái gì khác nhau?” Hệ thống hừ hừ một tiếng, nhưng vẫn là giới thiệu về thứ khác, “Đương nhiên, nếu ký chủ không cần tạm dừng thời gian, cũng có thể đem hảo cảm dùng phương diện khác, ví dụ trúng thưởng vé số, kéo dài thọ mệnh, nhưng hạn chế sẽ là tương đối cao, có chút công năng chung thân chỉ có thể sử dụng một lần......"
“Kéo dài thọ mệnh?” Kiều Trăn Trăn đột nhiên đánh gãy nó nói.
Hệ thống thấy côcảm thấy hứng thú, lập tức trở nên kích động: “Đúng vậy, giống như ngài để ý Trì Thâm, lập tức tính toán ngài tránh được vụ bắt cóc kia thì trong nguyên văn hắn cũng sẽ tử vong trước tuổi 20 nhưng nếu ngàithu thập đủ nhiều giá trị hảo cảm, là có thể giúp hắn kéo dài thời gian sống sót.”
“Cho nên, ta nếu ta muốn thay đổi sự sống của một người, làm Trì Thâm sống lâu trăm tuổi, nhất định phải thu thập giá trị hảo cảm?” Kiều Trăn Trăn nhíu mày.
“Đúng vậy! giá trị hảo cảm, nghe tên đoán nghĩa chính là hảo cảm của người khác, đối tượng thu thập không giới hạn, phương thức thu thập không giới hạn, chỉ cần ngài làm người khác sinh ra hảo cảm đối với ngài là được, ví dụ như vừa rồi ngài cho người ta khăn giấy, lập tức thu hoạch thành công 0.01 điểm hảo cảm của đối phương.”
“Làm thế nào để dùng giá trị hảo cảm để kéo dài mạng sống?" Đây là vấn đề mà cô quan tâm nhất.
“Mỗi 10 điểm hảo cảm, có thể sống lâu thêm 1 tháng."
"...... Cho nên ta phải đưa cho người ta một nghìn lần khăn giấy, mới có thể làm hắn sống lâu thêm một tháng?" Mà đầu tiên muốn đưa một nghìn lần khăn giấy, là phải có đủ một ngàn người đi WC mà quên mang khăn giấy. Kiều Trăn Trăn tưởng tượng một chút, lập tức cười không nổi.
Thanh âm hệ thống mắc kẹt: “Ách... Ở xã hội hiện đại tình cảm con người trở nên nhạt nhòa, có thể có 0.01 đã là rất tốt rồi.”
Kiều Trăn Trăn: "......"0,01 không tính là nhiều đi.
“Ký chủ còn có cái gì không rõ không?” Hệ thống tin tức.
Kiều Trăn Trăn lắc lắc đầu, hệ thống tiếp tục nói: “Vậy là tốt rồi, ta kêu Tiểu Bát, vì tránh cho ký chủ bị coi như bệnh tâm thần, về sau ký chủ có thể ở trong đầu gọi ta, không cần mở miệng nói chuyện.”
“Được.”
Kiều Trăn Trăn mới vừa đáp ứng, trong đầu liền trở nên im lặng. Cô sửa sang lại một chút suy nghĩ, hít sâu một hơi rồi đi về hướng phòng học.
Vẫn trong thời gian đi học, hành lang không có một người, cô đi theo một đường thẳng, dùng thời gian ngắn nhất chạy tới cửa phòng học, nuốt nước miếng nhìn cửa phòng nhắm chặt, run rẩy mà duỗi tay đẩy cửa vào.
Thời gian lúc cô đẩy cửa vào phảng phất giống như chậm lại, nhất thời cô quên cả mất hô hấp, phảng phất tim cũng ngừng đập, cho đến khi khung cửa phòng đánh vào tường, phát ra tiếng phịch một tiếng, thế giới mới bắt đầu di chuyển bình thường.
Trong phòng học trống không, một người cũng không có.
Cô có một chút sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về đồng hồ điện tử phía sau xác định thời gian hiện tại.
Lớp 12 năm ấy ngày chín tháng mười một,1 tháng nữa là sinh nhật 18 tuổi của cô.
Qua chín ngày nữa, sẽ phát sinh vụ bắt cóc kia, bắt đầu thay đổi số phận cả đời của cô cùng Trì Thâm. Sau vụ bắt cóc, Trì Thâm mất mạng, cha mẹ cô ly hôn, cô đi theo mẹ mình đi khỏi nhà, mẹ con Triệu Luyến Kiều dọn tiến vào Kiều gia, thay thế cô cùng mẹ trở thành vợ Kiều Kiến cùng con gái.
Mà hiện tại, Trì Thâm còn sống, Kiều Kiến cùng mẹ vẫn chưa có ly hôn, mẹ Triệu Luyến Kiều vẫn chỉ là tình nhân Kiều Kiến, Triệu Luyến Kiều cũng chỉ là đứa con gái không được công khai của tiểu tam, chỉ có thể lừa dối mà cùng cô làm bằng hữu, một bên ngầm hắt hắt nước bẩn lên người cô, không ngừng chia rẽ quan hệ giữa cô với mọi người, làm cho cô lúc không để ý bị đẩy vào thế bị tẩy chay, không có người thân thiết, không có bạn bè.
Ngay lúc này, cô nhất định phải bảo vệ tốt mẹ mình, bảo vệ tốt Trì Thâm, không để bi kịch xảy ra lần nữa.
Tim Kiều Trăn Trăn bỗng nhiên đập nhanh, khóe mắt đỏ lên, hơn nữa ngày kìm nén cảm xúc, quay đầu đi về bảng đen bên cạnh xem thời khoá biểu.
Hôm nay là thứ sáu, tính dựa theo thời gian, hiện tại đang ở chính là đếm ngược vào tiết hai buổi chiều Kiều Trăn Trăn nhìn xuống theo thời khoá biểu, nhìn đến 3 chữ cuối 'thể dục khóa', cô lập tức nhíu mày
Bởi vì Trì Thâm tính cách kỳ quặc, lại như quỷ luôn đi theo cô, đối với anh, cô luôn cảm thấy sợ hãi, lập tức trở nên trốn tránh, đến nổi tên của anhcũng không muốn nghe tới, cho nên không hiểu biết rõ tình cảnh của anh. Nhiều năm sau khi anh mất, mới nghe từ miệng trước kia bạn học cùng lớp nói, hắn cấp ba vẫn luôn bị Triều Luyến Kiều dẫn người tới cô lập, bắt nạt, đặc biệt là tiết thể dục mỗi tuần một lần thường thường lại càng bị tìm để bắt nạt.
Cho nên hiện tại anh ở đâu? Bị người ta bắt nạt sao?
Kiều Trăn Trăn trong lòng trầm xuống, không chút nghĩ ngợi mà chạy tới hướng sân thể dục.
Vẫn là thời gian đi học, mái hiên không có lấy một người, cô một đường chạy như bay xuống phía dưới, mới vừa chạy đến lầu một, liền nhìn đến phía trước có bà lão lung ngay sắp ngã. Cô theo bản năng đi đỡ bà cụ, kết quả chính mình cũng bị ngã theo trên mặt đất, hôm nay cô chỉ mang áo tay ngắn, lập tức bị thương ở khuỷnh tay, ngược lại là bà lão dưới sự bảo vệ của cô lại bình an không có việc gì.