Tôi bị thương nặng, cần phải nghỉ ngơi một thời gian. Trong thời gian này, Bạch Mộc gần như coi tôi như một đứa trẻ không thể tự chăm sóc bản thân. Mỗi ngày cậu thay băng, cho tôi ăn, thỉnh thoảng còn để tôi sờ đuôi của mình.

Tôi vừa vui mừng vừa có chút xấu hổ, khi vết thương hồi phục một chút, tôi chủ động đề nghị chia sẻ việc nhà, nhưng Bạch Mộc cương quyết đẩy tôi trở lại giường, bảo tôi yên tâm dưỡng thương.

Cuộc sống như vậy kéo dài một tháng, hôm đó, tôi bỗng nhận được tin nhắn từ bạn thân Lâm Duyệt:

[Miểu Miểu, đây không phải là người thú của cậu sao? Tại sao cậu ta bỗng nhiên trở thành ngôi sao lớn được Khương thị yêu thích vậy?]

Video đi kèm là cảnh Tang Ly đang hát trên sân khấu. Cậu ta mặc bộ vest trắng tinh, đôi mắt hoa đào lấp lánh, chỉ một cái nháy mắt đã khiến mọi người dưới sân khấu hoan hô không ngớt.

Có thể thấy Khương Tình Tuyết đã chi không ít tiền để nâng đỡ cậu ta.

Con đường sao sáng rực rỡ đang ở trước mắt, cũng không có gì lạ khi Tang Ly không chút do dự phản bội tôi.

Nhưng cậu ta không biết, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí.

Nhà họ Khương có nhiều ngành nghề, mở công ty giải trí chỉ là nghề phụ. Vì muốn làm vừa lòng các ông lớn, người nhà họ Khương sẽ chủ động đưa những ngôi sao lấp lánh trên sân khấu cho bọn họ vui chơi.

Chính là vì muốn thay đổi tình trạng này mà tôi một lòng muốn làm chủ họ, không ngờ lại thất bại vì Tang Ly.

Tôi nghĩ đến đây, ánh mắt lạnh đi:

“Cậu ta là người thú của Khương Tình Tuyết, ở lại bên cạnh tớ chỉ để đối phó với tớ, chúng tớ đã không còn quan hệ gì nữa.”

Nếu Tang Ly đã chọn con đường này thì cũng phải tự gánh chịu những hậu quả sau đó.

Vừa gửi xong tin nhắn, tôi thấy Bạch Mộc lén lút ra ngoài. Gần đây mỗi ngày Bạch Mộc đều ra ngoài sớm về muộn, đôi khi trên mặt còn có vết thương. Khi tôi hỏi cậu đi đâu, cậu lại ấp úng không chịu nói.

Tôi vốn đã nghi ngờ, vừa lúc nhìn thấy phản hồi của Lâm Tuyết:

[Tồi vãi! Tớ đã nói bản tính người thú cáo xảo quyệt, không có ai tốt cả mà!]

Trong lòng tôi đột nhiên nặng trĩu.

Bạch Mộc cũng là người thú cáo, chẳng lẽ cậu cũng là kẻ xảo quyệt, đang âm thầm tính toán tôi sao?

Tôi do dự một lúc rồi lén lút đi theo sau.

7

Tại bến cảng, gió biển ẩm ướt, cơ thể của cậu thanh niên gầy gò, vất vả bước đi với đống hàng hóa cao gấp đôi người khác.

Ông chủ quất mạnh một roi vào cậu, mắng:

"Chậm như rùa! Mày định lười biếng đấy à!"

Một vết máu lập tức xuất hiện trên ngực Bạch Mộc, cậu vô thức phản xạ gầm gừ với ông chủ, khiến ông ta càng tức giận hơn:

"Ngày đó mày đến vay tiền tao để chữa trị cho con người kia, mày đã nói gì? Nói mày sẽ lao động nặng ba tháng để trả nợ. Bây giờ mới một tháng, mày đã dám gầm gừ với tao?!"

Nghe vậy, Bạch Mộc lập tức trở nên ỉu xìu.

Tôi ngẩn người một lúc, hóa ra là như vậy.

"Đồ vô dụng, người thú không có chủ hoàn toàn không được pháp luật bảo vệ, có đánh chết mày cũng không sao. Tao đã cho mày vay tiền thì đã xem như là ân nhân của mày rồi, mày còn dám gầm gừ với tao!"

Nhìn thấy ông ta lại chuẩn bị đánh Bạch Mộc, tôi vội vàng tiến lên ngăn cản: "Đủ rồi! Cậu ấy nợ tiền vì đã cứu tôi, còn lại bao nhiêu tôi sẽ trả!"

Tôi dùng số tiền tích lũy ít ỏi còn lại để trả nợ, rồi viết một tờ vay nợ, cuối cùng cũng đổi lại được tự do cho Bạch Mộc.

Trên đường đi, nhìn vết thương dữ dội trên ngực Bạch Mộc, lòng tôi cảm thấy rất khó chịu: "Bạch Mộc, tại sao cậu lại tốt với tôi như vậy?"

Cậu nhìn xuống chân mình, ngại ngùng mở miệng:

"Vì chị đã tốt với tôi trước. Trong số nhiều người như vậy, chỉ có chị chịu giúp tôi, cho tôi thức ăn..."

Tôi ngẩn ra, chỉ vì lý do này sao?

Tôi đã tiêu tán gia sản để nuôi Tang Ly hai năm, nhưng cậu ta lại không do dự phản bội tôi vì tương lai tươi sáng. Còn Bạch Mộc, chỉ vì cho cậu vài chiếc bánh mì, mà cậu lại một lòng nghĩ đến việc báo đáp. Tại sao sự khác biệt giữa cáo và cáo lại lớn đến vậy?

Tâm trạng tôi càng thêm chua xót, không nhịn được mà sờ lên tai cậu: "Bạch Mộc, cậu có muốn làm người thú của tôi, sống cùng tôi không?"

Khi câu nói này bật ra, tôi cũng ngẩn người một chút. Tôi nói một cách dễ nghe là yêu cái đẹp, nói một cách khó nghe là phân biệt ngoại hình, nên mới thích người thú cáo có tiếng xinh đẹp. Bạch Mộc thì lang thang năm này qua năm khác, lúc nào mặt mũi cũng lấm lem, trên mặt còn có một vết sẹo dài, thật sự không thể nói là đẹp. Nếu muốn báo đáp ân cứu mạng của Bạch Mộc thì tôi có nhiều cách, nhưng tại sao lại vô thức muốn cậu làm người thú của mình nhỉ?

Tôi còn chưa nghĩ thông suốt thì đã nghe thấy giọng nói vang dội của Bạch Mộc:

"Tôi đồng ý!"

Không ngờ cậu lại đồng ý ngay lập tức, tôi có chút bất ngờ trong chốc lát, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.

Thực ra, Bạch Mộc không hề xấu. Mặc dù trên mặt có sẹo, nhưng da cậu rất trắng, cái đuôi như bông hoa bồ công anh nở rộ, vừa đẹp vừa dễ sờ. Đặc biệt là khi cậu nhìn tôi với ánh mắt trong trẻo, như thể tôi là toàn bộ thế giới của cậu, thật sự cũng rất dễ thương.

Tôi che mặt, cảm thấy tim đập thình thịch, vành tai không nhịn được mà nóng bừng,

"Vậy thì đừng về cái tòa nhà hoang đó nữa, về nhà tôi... Không, về nhà của chúng ta đi."

8

Về đến nhà, tôi lập tức ra lệnh cho Bạch Mộc cởi bỏ quần áo, chuẩn bị bôi thuốc cho cậu.

Nhưng cậu lại ngại ngùng che ngực, ấp úng nói:

"Không... Không cần đâu, vết thương nhỏ này tôi tự liếm là được."

Thế thì không được!

Khi tôi đang định trực tiếp lột bỏ quần áo của cậu, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Bạch Mộc như thấy được cứu tinh, vội vàng đẩy tôi ra ngoài: "Tôi... Tự cởi, chị đi mở cửa trước."

Tôi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của cậu, dáng vẻ trốn vào phòng chỉ thấy buồn cười. Tôi thuận tay mở cửa, nhưng bên ngoài lại thấy một người không ngờ đến.

Tang Ly.

Ngay khi tôi nhìn thấy cậu ta, nụ cười lập tức đông cứng trên mặt. Nhưng Tang Ly dường như không nhận ra, sắc mặt thoáng hiện sự vui mừng, đột nhiên lao về phía tôi:

“Chị gái, chị thật sự không sao! Chị biết hôm đó tôi đã lo lắng thế nào khi chị biến mất ở đấu trường không?”

Tôi lạnh lùng đẩy cậu ta ra:

“Lo lắng? Là lo lắng tôi không chết luôn chứ gì.”

Cậu ta nhíu mày: “Tôi không có ý đó.”

Đột nhiên, Tang Ly ngửi ngửi vài cái, ngay lập tức mặt mày sa sầm:

“Đây là mùi gì? Trong nhà có người thú khác?!”

Tôi khó chịu nói: “Liên quan gì đến cậu? Cậu  có phải là người thú của tôi đâu, làm bộ như đang bắt gian cho ai xem vậy?”

Tang Ly ấm ức trừng mắt nhìn tôi vài cái, đưa đuôi ra, với vẻ mặt như sẵn sàng hy sinh:

“Chị đừng giận nữa, không phải chị luôn muốn sờ đuôi của tôi sao, tôi cho chị sờ có được không?”

Tôi tức cười, bây giờ mỗi ngày tôi đều có thể sờ đuôi của Bạch Mộc để ngủ, ai còn thèm sờ đuôi của Tang Ly:

“Khương Tình Tuyết biết cậu dễ dãi như vậy sẽ không giận chứ?”

Tang Ly tưởng tôi động lòng, nở nụ cười đắc ý: “Em lén cho chị sờ, cô ta sẽ không biết đâu.”

Tôi không nhịn được cười lạnh:

“Sau khi cậu phản bội tôi, còn định phản bội Khương Tình Tuyết nữa sao? Tang Ly, cậu còn ghê tởm hơn tôi tưởng.”

“Tôi đã ghi âm câu vừa rồi lại, tôi sẽ gửi cho Khương Tình Tuyết ngay!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play