4
Sau ba năm xa cách, cuối cùng tôi cũng trở về nhà họ Khương.
Nhà họ Khương là gia tộc thuần hóa thú, khi con cái trong gia đình đến tuổi trưởng thành sẽ bị đuổi ra ngoài có làm mới có ăn.
Chỉ khi tìm được người thú có hợp đồng, chúng tôi mới có thể trở về gia tộc và tranh đoạt vị trí gia chủ.
Khi vào nhà họ Khương, Tang Ly có vẻ hơi không tập trung. Tôi sợ cậu ta hiểu lầm, nhỏ giọng giải thích:
"Tang Ly, tôi không cố ý giấu giếm thân phận. Nhưng quan hệ của tôi với gia đình không tốt, không muốn về nhà nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của họ cho nên mới sống ở khu ổ chuột. Xin lỗi đã để cậu chịu khổ trong thời gian qua."
Tang Ly bỗng nhiên ôm tôi, cười dịu dàng: "Không sao đâu chị, những ngày khổ cực sắp qua rồi."
Đây là lần đầu tiên Tang Ly chủ động gần gũi tôi, trong đầu tôi như có pháo hoa bùng nổ, vui mừng không tả nổi.
Đột nhiên, bên tai tôi vang lên một giọng nói châm chọc: "Chị gái, ba năm không gặp, chị vẫn ngu ngốc như vậy. Chỉ dựa vào con cáo không có gì ngoài vẻ bề ngoài này mà chị cũng muốn đánh bại sói đen của tôi sao?"
Tôi nhìn em gái kế Khương Tinh Tuyết và con sói đen cơ bắp đứng sau lưng cô ta, ánh mắt ngay lập tức lạnh đi.
Tôi nhận ra con sói đen này, nó từng là quán quân của đấu trường thú. Một năm trước, nó đã được nhà họ Khương bỏ ra nhiều tiền mua, sao giờ lại trở thành thú của Khương Tinh Tuyết.
Tôi chỉ ra Khương Tinh Tuyết đã phá vỡ quy tắc, nhưng cô ta như nghe thấy một câu chuyện hài ẻ: "Đây là mẹ tôi tự nguyện tặng cho tôi, tôi đầu thai đúng nhà, sao lại không tính là tự lập? Chị có giỏi thì cũng để mẹ chị tặng cho chị đi."
"Ôi, tôi suýt quên mất, mẹ chị chết rồi còn đâu."
Cô ta giả vờ che miệng, ném cho tôi ánh mắt khiêu khích.
Tôi siết chặt nắm tay, móng tay đã đâm vào thịt.
Những đứa con của nhà họ Khương được yêu cầu phải tự lập, thực ra chỉ là đang bắt nạt tôi, đứa trẻ không có mẹ mà thôi.
"Khương Miểu, trong trận đấu chính thức, Hắc Lang sẽ xé xác con cáo kia. Chị cứ chờ mà thu dọn xác cậu ta đi!"
Cô ta nói xong những lời ác độc rồi quay lưng bỏ đi.
Tang Ly đã bị Hắc Lang dọa cho sợ đến mức run lẩy bẩy. Cậu ta nắm chặt tay tôi, run rẩy cầu xin:
"Chị ơi, em sợ quá, chị nhận thua đi được không?"
Tôi thường nghe lời Tang Ly, nhưng chỉ riêng chuyện này, tôi không thể đồng ý.
"Tang Ly, hãy tin tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu, tuyệt đối không để cậu bị thương."
Tôi chỉ lo an ủi Tang Ly, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt lạnh lẽo thoáng qua trong đôi mắt cậu ta.
5
Khi trận đấu bắt đầu, tôi bảo vệ Tang Ly ở sau lưng, nắm chặt con dao găm lao lên phía trước.
Những người thân đứng xem trợn tròn mắt: "Khương Miểu điên rồi à? Cô ta thực sự để người thú đứng sau lưng, còn mình thì chiến đấu với Hắc Lang hả?"
"Con người làm sao có thể đánh bại được người thú, cô ta sẽ bị xé xác thôi."
Nhưng nếu tôi đã dám làm như vậy thì chắc chắn không phải không có chuẩn bị.
Tôi biết Tang Ly không giỏi chiến đấu, vì vậy đã cố gắng học các kỹ năng chiến đấu, nghiên cứu thuốc. Tôi hy vọng có thể dựa vào nỗ lực của bản thân để giành chiến thắng trong cuộc chiến này.
Hiện tại, tôi cố tình để Hắc Lang cắn vào cánh tay trái của mình. Nhân lúc cậu ta không để ý, tôi lấy ra bình xịt thuốc giãn cơ và xịt vào cậu ta. Hắc Lang lập tức mất sức, mềm nhũn ngã xuống đất.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cầm dao găm từ từ tiến lại gần Khương Tình Tuyết: "Thuốc giãn cơ này là do tôi tự nghiên cứu, tác dụng kéo dài ba tiếng lận. Em gái, người thú của cô đã ngã xuống rồi, cô nhận thua đi."
Khương Tình Tuyết nhìn chằm chằm vào tôi, sắc mặt khó coi.
Đột nhiên, cô ta lớn tiếng ra lệnh:
"Đồ rẻ tiền, đứng đó làm gì, đánh cô ta đi!"
Tôi theo phản xạ quay lại nhìn về phía Hắc Lang, thấy cậu ta vẫn nằm trên đất, nghi hoặc nhíu mày. Nhưng ngay lập tức, cơn đau dữ dội từ vai phải truyền đến. Tôi bị một móng vuốt xuyên qua, hất bay ra vài mét, nặng nề ngã xuống đất. Tôi cảm thấy mấy cái xương sườn của mình đã gãy rồi, đau đớn thở hổn hển. Tang Ly thu lại móng tay đầy máu, ngoan ngoãn quỳ bên chân Khương Tình Tuyết, vẻ mặt đầy si mê:
"Chủ nhân, em nhớ chị lắm."
Khương Tình Tuyết đùa nghịch cái đuôi của Tang Ly, cười điên cuồng:
"Khương Miểu, cô đúng là ngu xuẩn. Tang Ly đã sớm nhận tôi làm chủ, cậu ta đến gần cô chỉ để chờ ngày hôm nay!"
Khoảnh khắc đó, tôi như bị sét đánh. Trong ba năm sống chung, Tang Ly không cho tôi chạm vào, không gọi tôi là chủ nhân, vừa rồi còn khuyên tôi nhận thua, hóa ra đều vì lý do này.
Mặt tôi tái nhợt, ôm ngực, cảm thấy trái tim mình đau hơn cả vết thương trên tay và vai cộng lại.
Cha tôi rất hài lòng với kết quả này, không kiên nhẫn tuyên bố kết quả:
"Tôi tuyên bố, người chiến thắng là Tình Tuyết. Theo quy tắc gia tộc, người thua là Khương Miểu sẽ bị ném vào đấu trường thú để tự sinh tự diệt."
Cho đến khi tôi bị ném vào đấu trường thú, Tang Ly cũng không nhìn tôi thêm một lần nào nữa.
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn qua khóe mắt.
Tôi không cam lòng, không cam lòng để mọi chuyện kết thúc như vậy!
Cái lồng ở đấu trường thú được mở ra, ánh mắt người thú hung ác, lao về phía tôi. Tôi lấy bình xịt thuốc giãn cơ, xịt điên cuồng vào chúng, nhưng số lượng người thú quá đông, chúng tấn công tôi từ mọi hướng, tôi khó tránh khỏi bị thương.
Khi tất cả chúng đều ngã xuống đất, tôi đã thương tích đầy mình. Do mất quá nhiều máu, trước mắt tôi dần dần tối sầm lại. Tôi loạng choạng ngã xuống đất, chờ đợi cái chết của mình.
Lúc này, tôi bỗng cảm thấy có ai đó đang liếm vết thương của mình, lòng bàn tay bị nhét vào một thứ gì đó mềm mại.
Giọng nói của một thiếu niên có chút nghẹn ngào vang lên bên tai tôi:
“Cho chị sờ đuôi đấy, chị đừng chết được không?”
6
Khi mở mắt lần nữa, tôi đang nằm trên một cái đệm cũ trong một tòa nhà bỏ hoang. Bên cạnh tôi có một người thú mặt sẹo đang ngủ say trên đất, dưới mắt cậu có chút quầng thâm.
Tôi vô thức nắm lấy đuôi trong tay, cảm giác mềm mại khiến tôi chắc chắn rằng mọi thứ mình nghe thấy trước đó không phải là mơ.
Trong ba ngày tôi hôn mê vì bị thương nặng, chính cậu đã đưa tôi đi gặp bác sĩ, chăm sóc tôi không rời nửa bước.
Đúng lúc này, thiếu niên tỉnh dậy, tôi vội vàng cảm ơn:
“Cảm ơn cậu đã cứu tôi nhé anh Sẹo.”
Biểu cảm vui mừng của cậu đông cứng lại trên mặt, đôi mắt như đá obsidian tròn xoe: "Chị gọi tôi là gì? Anh Sẹo?”
Tôi cũng ngớ ra, tôi nghe bác sĩ gọi như vậy khi đang hôn mê, chẳng lẽ không đúng sao?
Thiếu niên có vẻ như sắp khóc, giọng run rẩy nói:
“Tôi tên là Bạch Mộc.”
Tôi sợ cậu khóc lên, vội vàng sửa lời:
“Cảm ơn cậu, Bạch Mộc.”