1
Tan làm sớm, tôi tình cờ bắt gặp người thú cáo của mình bị một thiếu niên mặt sẹo đánh. Cái đuôi lông xù của cậu ta bị kéo rụng một mảng lớn, cái cổ trắng nõn có thêm vài vết cào chảy máu. Thấy tôi về, cậu ta lập tức khóc lóc cầu cứu:
"Chị ơi, cứu tôi với! Người thú lang thang này lại nhân lúc chị không có ở đây, trèo vào cửa sổ đánh tôi!"
Tôi tức giận đến nỗi nhặt đá ném về phía thiếu niên:
"Cậu thật xấu xa! Đây đã là lần thứ ba trong tháng này cậu bắt nạt người thú của tôi! Ai cho phép cậu vào nhà tôi!"
"Biến đi! Không được quay lại nữa!"
Thiếu niên mặt sẹo đứng sững tại chỗ, đôi mắt như đá obsidian nhìn chằm chằm vào tôi.
Cho đến khi bị đá ném trúng, đầu chảy máu cậu mới nhận ra, rên rỉ một tiếng, cụp đuôi bỏ chạy.
Tôi nghe thấy tiếng rên rỉ tội nghiệp, lòng bỗng dưng chùng xuống, đi vòng ra ngoài cửa sổ nhìn. Quả nhiên, cậu không hề động đến bát thức ăn cho thú đầy ự kia.
Đây đã là lần thứ ba trong tháng này. Ban đầu tôi nghĩ rằng người thú lang thang này đói bụng, muốn vào nhà cướp thức ăn của Tang Ly nên mới đánh cậu.
Vì vậy, tôi đã để thức ăn cho thú bên ngoài, hy vọng cậu ăn no rồi sẽ không bắt nạt Tang Ly nữa.
Ai ngờ cậu không thèm nhìn mà lại chạy thẳng đến chỗ Tang Ly.
Hai chúng nó có thù hằn gì à?
Tôi nhìn Tang Ly đang đắc ý sau khi được giải tỏa, do dự hỏi:
"Tang Ly, trước đây cậu có thù oán gì với người thú lang thang đó không? Tại sao cậu ta lại không ăn thức ăn mà chỉ đánh cậu?"
Nụ cười trên môi Tang Ly đột nhiên cứng lại, giả vờ bình thản nói:
“Chúng tôi chẳng có thù oán gì cả chị ơi. Đám người thú lang thang đó đều có tâm lý biến thấy, sống lang thang quen rồi nên ghen tị với những người thú có người nuôi như chúng tôi. Cậu ta thấy tôi được chị nuôi dưỡng tốt nhất nên mới bắt nạt tôi đấy chứ."
Tôi còn muốn nói gì đó, thì bỗng dưng có một cái đuôi đỏ rực xuất hiện trước mặt: “Chị à, đuôi của tôi bị cậu ta kéo chảy máu. Chị xem, đau quá."
Cái đuôi lông xù chạm qua mũi tôi, đôi mắt Tang Ly ngấn lệ, tội nghiệp nũng nịu với tôi.
Tôi lập tức bị cuốn mất hồn, đau lòng không thôi: “Sao lại bị thương nặng như vậy? Để tôi giúp cậu bôi thuốc."
Nhưng tôi vừa định chạm vào đuôi của Tang Ly, cậu ta đã thay đổi sắc mặt, lùi ra xa tôi, giọng điệu lạnh lùng:
"Không cần đâu, chị biết tôi không thích người khác chạm vào cơ thể của mình mà."
Tôi dừng động tác lại, bất đắc dĩ nở một nụ cười chua chát.
Sao tôi lại quên mất điều này chứ, Tang Ly ghét loài người đụng chạm vào cậu ta nhất.
2
Tang Ly là thú cưng tôi đã chuộc về từ quán thú. Lúc đó, cậu ta đang bị ông chủ ác độc ép tiếp khách. Mấy tên tay sai cao to đen hôi bao vây quanh Tang Ly, nắm chặt đuôi cậu ta, tay thò vào trong áo cậu ta sờ soạng không chút kiêng dè.
Tang Ly cố gắng kháng cự, nhưng lại bị ông chủ tát mạnh một cái: "Đồ rẻ tiền, ngay cả mức độ này mà còn không chịu được thì làm sao mà chiều lòng khách hàng?"
"Chẳng mấy chốc nữa mày sẽ phải hành nghề, nếu mày không làm hài lòng khách, coi chừng tao ném vào đấu trường thú!"
Nghe vậy, ánh sáng trong mắt Tang Ly lập tức tắt ngúm. Cậu ta cắn chặt môi dưới, đuôi màu đỏ thẫm yếu ớt rũ xuống, như một con búp bê bị vùi dập.
Lúc đầu tôi chỉ đưa hàng đến quán thú, nhưng khi thấy cảnh này, tôi không khỏi cảm thấy đau lòng.
Khi ông chủ đi kiểm tra hàng hoá, tôi nhỏ giọng hỏi cậu ta:
"Nhóc cáo, cậu có đau không? Có muốn tôi bôi thuốc giúp cậu không?"
Ai ngờ Tang Ly lại nắm chặt vạt áo của tôi, khóc lóc van xin:
"Chị gái, làm ơn cứu tôi với, tôi thực sự không chịu nổi cuộc sống như thế này nữa."
"Chị chuộc thân cho tôi, cho tôi làm người thú của chị được không? Tôi ngoan lắm, thật đó."
Đôi mắt đào hoa của cậu ta vừa đỏ vừa sưng, trên chóp tai mềm mại còn có vết máu do bị nắm chặt.
Khoảnh khắc đó, tim tôi đập loạn nhịp.
Ai có thể từ chối lời cầu cứu của một siêu mỹ nhân bị thương chứ?
Đặc biệt lại là loài cáo lông mềm mà tôi yêu thích nhất nữa.
Để chuộc Tang Ly, tôi đã tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm, mỗi ngày làm ba công việc, chỉ để mua cho cậu ta những loại thực phẩm dinh dưỡng tốt nhất để bồi bổ sức khỏe.
Dưới sự chăm sóc của tôi, cuối cùng Tang Ly đã trở nên đầy đặn hơn, ngay cả bộ lông cũng trở nên bóng mượt.
Tôi nhìn mà thèm thuồng, nhiều lần muốn sờ vào đuôi Tang Ly. Nhưng những trải nghiệm ở quán thú đã để lại bóng ma tâm lý sâu sắc cho cậu ta, cậu ta phản kháng sự đụng chạm của người khác, cũng không chịu gọi tôi là chủ nhân.
“Rất xin lỗi chị nhưng tôi thực sự không muốn nhớ lại quãng thời gian đó.”
Tang Ly cụp mắt, khúm núm xin lỗi.
Tôi cười như không có chuyện gì:
"Không sao, tôi hiểu mà."
Tang Ly là người thú duy nhất của tôi, tôi sẽ không ép buộc cậu ta làm những việc không thích.
Nhưng không thể chạm vào chú cáo mà mình hằng mơ tưởng, trong lòng tôi vẫn cảm thấy hụt hẫng.
Tôi nhìn chằm chằm những đám mây trông như cáo lên trời, đột nhiên lại nghĩ tới tên người thú có sẹo vừa rồi. Hình như cậu cũng là một con cáo trắng nhỉ.
3
Khi tôi gặp lại cậu thiếu niên có sẹo trên mặt là mười ngày sau.
Cậu đang tìm kiếm thức ăn trong thùng rác, nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức lộ móng vuốt ra, phát ra tiếng gầm gừ như một lời đe dọa.
Nhưng rõ ràng sau khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt hung dữ của cậu lập tức chuyển thành vẻ ngượng ngùng. Tôi liếc thấy vết máu khô trên trán cậu, vô thức quan tâm:
“Này, vết thương trên đầu cậu…”
Tôi chưa kịp dứt câu, cậu đã hoảng hốt che đầu lại, như thể sợ tôi sẽ đánh mình thêm một lần nữa rồi vội vàng bỏ chạy.
Tôi lúng túng ngậm miệng, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
Kể từ khi thiếu niên mặt sẹo bị tôi cưỡng chế dời đi, Tang Ly đã lấy lại được sức sống như trước. Cậu ta nói mình bị thương, cần ăn uống tốt để bồi bổ sức khỏe, làm nũng bảo tôi mua cá hồi loại tốt nhất cho cậu ta.
Tôi vốn chiều chuộng Tang Ly, hầu như mọi yêu cầu của cậu ta đều được đáp ứng. Nhưng hộp cá hồi loại xịn đó tốn gần một tháng tiền ăn của tôi, tôi thực sự không thể chi trả nhiều như vậy. Nên tôi đã bàn với cậu ta, liệu có thể mua loại kém hơn một chút không.
Lúc đó Tang Ly không nói gì, nhưng khi tôi mua về, cậu ta chỉ nếm thử một miếng rồi ghét bỏ nhổ ra đất: "Chị à, tôi không cố ý nhưng vị giác của người thú cáo như chúng tôi rất nhạy cảm, không thể ăn loại thực phẩm kém chất lượng này."
Cậu ta lè đầu lưỡi màu hồng, vẻ mặt vô tội.
Tôi lặng lẽ dọn dẹp đống rác trên đất, cảm thấy có lỗi vì không thể mang đến cho Tang Ly cuộc sống tốt hơn.
Nhưng bây giờ…
Thiếu niên mặt sẹo cũng là người thú cáo, lại đói đến mức phải lục tìm thức ăn trong thùng rác…
Trái tim tôi thắt lại, ánh mắt thêm phần thương cảm.
Tôi đặt hộp cá hồi lẽ ra định vứt đi lên bậc thang. Sợ cậu ghét bỏ vì không sạch sẽ, tôi lại đặt bánh mì mình mua về làm bữa sáng bên cạnh luôn.
"Cáo nhỏ, hôm đó tôi không cố ý làm tổn thương cậu, xin lỗi nhé."
"Tôi cho cậu thức ăn, sau này đừng bắt nạt Tang Ly nhà tôi nữa, được không?"
Xung quanh vẫn im lặng, có vẻ như thiếu niên đã chạy xa.
Tôi thở dài tiếc nuối, tự nói với mình: "Ôi, đang định sờ thử đuôi cậu ta khi cậu ta đến lấy thức ăn nữa mà."
Ước mơ tan vỡ, tôi rời đi trong thất vọng.
Sau đó, mỗi lần đi qua bãi rác, tôi đều tranh thủ để lại một ít thức ăn bên cạnh.
Những ngày như vậy kéo dài được nửa tháng. Hôm ấy, tôi để lại nhiều thức ăn hơn thường lệ, lớn tiếng gọi: "Cáo nhỏ, không biết cậu có nghe thấy không. Ngày mai tôi phải về nhà tranh giành vị trí gia chủ với em gái, sẽ rời đi rất lâu, sau này cậu phải đi nơi khác kiếm ăn rồi."
Xung quanh vẫn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió xào xạc thổi qua lá rụng.