Đậu Hòa nghe vậy, vội kéo Xuân Oanh lại: “Đừng đi.”
"Sao lại không đi?" Xuân Oanh hỏi, ánh mắt kiên quyết. “Tam cô nương vô lễ trước, chẳng lẽ cứ thế mà bỏ qua?”
Đôi mắt Đậu Hòa vẫn đỏ hoe, nhỏ giọng đáp: “Vân Tranh dù gì cũng là tỷ tỷ của hắn, là tỷ ruột. Ngươi nói chuyện này cho hắn biết, ngươi muốn hắn làm thế nào? Không phải là khiến hắn khó xử sao? Hơn nữa, nàng ta cũng chưa làm gì quá đáng. Thời thế đã khác xưa, giờ ta chẳng là gì cả. Nếu đến chút chuyện này còn không nhịn nổi, còn mong gì đến ngày được tự do?”
Xuân Oanh, tính cách bướng bỉnh, nghe vậy vẫn chưa xuôi: “Nếu không nói với Nhị gia, vậy nói với Đại nương tử được không? Cả cô nương và tam cô nương đều không phải do Đại nương tử sinh ra, mà bà xưa nay cũng không ưa gì tam cô nương, lại hay chỉ trích nàng. Cô nương cầu bà giúp, biết đâu bà sẽ ra mặt?”
Đậu Hòa nghe vậy không khỏi bật cười, Đậu Vân Tranh chưa làm gì, mà lời đồn đã bay khắp nơi. Xuân Oanh cũng thật là nghĩ được xa.
Đậu Hòa định lên tiếng giải thích thì bị Miêu bà tử chen vào.
Miêu Xảo Phượng gõ nhẹ lên trán Xuân Oanh, cười mắng: “Cái nha đầu này, phiền phức chưa đủ nhiều sao? Đại nương tử ngày nào cũng phải quản lý bao nhiêu chuyện trong nhà, đâu rảnh lo mấy chuyện này của ngươi? Đừng thêm phiền cho cô nương nữa!”
Tiểu viện Lê Hương vốn chỉ có hai bà tử hầu hạ từ thời Mã di nương, giờ chỉ còn mỗi Miêu bà tử ở lại. Dù chỉ là nô tài, Miêu thị đã nhìn Đậu Hòa lớn lên từ nhỏ, như một nửa trưởng bối. Vì thế, Đậu Hòa cũng kính trọng bà vài phần.
Có Miêu bà tử ở cạnh để trông chừng Xuân Oanh, Đậu Hòa cũng an tâm hơn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play