Kịch, két...
Tề Thiền Dương cẩn thận đi xuống cầu thang.
Đèn ở hành lang tầng một đã tắt, chỉ còn ánh trăng ảm đạm hắt trên sàn phòng khách.
Ánh mắt của Tề Thiền Dương trở nên nghiêm túc.
Anh ta bước chậm lại, lặng lẽ lại gần phòng bảo vệ, cố gắng không phát ra tiếng động nào.
Lúc này đây, tên bảo vệ theo dõi người chơi tối nay đang ngồi trên ghế, mắt trợn trừng, bị một cái ống thép đâm vào ngực, không biết ông ta đã chết được bao lâu rồi.
Tề Thiền Dương có một kỹ năng bị động tên là Tu Dưỡng Của Tượng Đất, cảnh báo anh ta mỗi khi có NPC nguy hiểm đến gần.
Tề Thiền Dương kề sát vào tường chờ đợi một lúc, không cảm nhận được bất kỳ NPC còn sống nào trong phòng bảo vệ thì mới nhẹ nhàng mở cửa ra.
Sau khi mở cửa phòng bảo vệ, Tề Thiền Dương mới phát hiện tên bảo vệ con người trông độ bảy mươi, tám mươi tuổi này chỉ có nửa thân trên là người, nửa thân dưới bị khâu với thân một loài chó nào đó.
Phòng bảo vệ rất gọn gàng, không có bất cứ dấu vết đánh nhau nào xung quanh đây.
Tề Thiền Dương đi đến bên cạnh bảo vệ, kiểm tra vết thương của ông ta thật kỹ.
Ông ta bị giết chết chỉ với một đòn.
Thoạt trông NPC bảo vệ này không mạnh bằng NPC bệnh nhân. Tề Thiền Dương tin tưởng bản thân có thể giải quyết ông ta nhưng chắc chắn không thể nào đâm chết quái vật bằng một cái ống thép một cách dễ dàng như vậy được.
Rốt cuộc thứ gì đã trà trộn vào phó bản này vậy?
Thứ có thể giết NPC bình thường trong chớp mắt một cách nhẹ nhàng thế này ít nhất cũng là boss phó bản cấp ba, tại sao nó lại xuất hiện trong phó bản cấp một? - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Tề Thiền Dương nhíu mày, nhưng không vì vậy mà anh ta dừng hành động.
Phòng bảo vệ không có nhiều đồ đạc. Sau khi lục soát khắp phòng một lượt, Tề Thiền Dương chỉ tìm thấy mấy tờ báo địa phương hằng ngày. Đọc dưới ánh trăng, có vẻ đây đều là những tin tức thường gặp.
Tề Thiền Dương mới vừa cất báo đi thì nhìn thấy lịch treo trong phòng bảo vệ.
Ngày 11 tháng 8.
Tề Thiền Dương nhíu mày, lại nhìn tờ báo mà mình đang cầm trên tay.
[Báo chiều thành phố Lam Sơn] số 411, ngày 11 tháng 8.
Hôm nay là ngày mấy? Có phải ngày 11 không?
Nhưng hiển nhiên lúc này anh ta không có thời gian để suy nghĩ kỹ hơn về vấn đề này. Không còn cách nào khác, Tề Thiền Dương đành phải gấp báo lại, nuốt xuống bụng mình.
Dạ Dày Trâu có thể chứa đồ trong diện tích một mét vuông, là một kỹ năng cực kỳ thuận lợi trong việc giấu manh mối.
Anh ta dò xét bốn phía một lần nữa. Không tìm thấy manh mối nào khác, anh ta đẩy cửa, lách ra ngoài.
Sân cầu lông nằm ngay sát bên phòng bảo vệ. Tề Thiền Dương mở cửa vào, quan sát một vòng. Sân cầu lông trống không, tối đen như mực.
Trong lòng Tề Thiền Dương thầm thấp thỏm bồn chồn, không hiểu sao anh ta cứ thấy hồi hộp thế nào.
Vừa định ra ngoài, Tề Thiền Dương nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến từ nhà vệ sinh của sân cầu lông.
“Ai... Ai ở cửa vậy?”
Tề Thiền Dương ngẩn người: “Giải Phương Trừng?”
“Là tôi!” Giọng nói phát ra từ nhà vệ sinh trả lời với vẻ mừng rỡ đến rơi nước mắt: “Anh đến để cứu tôi sao?”
Có gì đó sai sai!
Tề Thiền Dương siết chặt vũ khí trong tay.
Anh ta từ từ tiến về phía nhà vệ sinh: “Sao cậu lại ở đây? Ra ngoài đi, tôi đưa cậu về.”
“Tôi không ra được... Anh giúp tôi được không?”
“Cậu đang ở đâu?”
Tề Thiền Dương đi tới trước cửa nhà vệ sinh, đẩy cửa ra.
Nhưng không có một bóng người nào ở trong này.
Đúng lúc đó, giọng nói ấy bỗng dưng cất lên ngay bên tai anh ta.
“Tôi ở... sau lưng anh này.”
Tề Thiền Dương giậm mạnh chân xuống sàn, nghiêng người lao vọt ra ngoài theo hướng gần như dán sát sàn nhà.
Sau khi chạm đất, anh ta ngẩng đầu nhìn lên, không kiềm được mà chửi thề: “Mẹ kiếp!”
Số 9!
Giờ phút này, bệnh nhân số 9 vốn có cái cổ dài hơn người bình thường đang nấp trong một góc, cái cổ dài ngoằn leo trên trần nhà như con rắn, đầu rủ xuống, nhìn Tề Thiền Dương chằm chằm.
Cho dù thừa biết đây là NPC, Tề Thiền Dương vẫn sốt ruột chất vấn: “Giải Phương Trừng đâu?!”
Gương mặt đầy điên dại của bệnh nhân số 9 thoáng chốc cứng đờ, đầu hơi lắc lư một cái.
“Uống... Uống thuốc, không uống thuốc sẽ chết. Tại sao không uống thuốc, uống thuốc, uống thuốc...”
Thấy dáng vẻ này của gã, không hiểu sao Tề Thiền Dương lại thầm thở phào nhẹ nhõm trong bụng.
Giải Phương Trừng trông không đứng đắn là thế, nhưng lạ một điều là cậu rất thân thiết với số 9 này, hết chơi đánh cầu lông với gã rồi lại đến đút cho gã ăn. Biết đâu sau khi bị biến dị, số 9 vẫn không giết cậu cũng nên.
Tuy nhiên, số 9 chỉ ngẩn ngơ trong chớp mắt. Sau đó, con mắt gã chuyển động, cái cổ leo lên trần nhà, đầu hướng về phía Tề Thiền Dương.
“Thịt, ăn thịt... Đói...”
Kế đó, số 9 lập tức lao đến như một con rắn.
Tề Thiền Dương đã từng đánh nhau với gã. Thực lực của số 9 không mạnh, thậm chí còn không bằng một nửa số 1, Tề Thiền Dương có thể giải quyết gã.
Nhưng nếu đánh nhau với NPC này tại đây, nhỡ đâu lại thu hút một NPC khác đến thì nguy to. Tề Thiền Dương ngăn chặn cái răng toan cắn mình của số 9, ngã về phía sau. Lúc sắp sửa rơi xuống đất, anh ta giậm chân một cái, nhảy vọt tới cửa rồi mở cửa, xông ra ngoài.
Đây là kỹ năng Thỏ Duỗi Chân, càng gần mặt đất thì tốc độ càng nhanh. Đó là lý do tại sao Tề Thiền Dương dám đi tìm manh mối một mình, cho dù biết bản thân không đánh lại NPC.
Sau khi xông từ trong cửa sân cầu lông ra ngoài, toàn thân Tề Thiền Dương như quỳ rạp dưới mặt đất, phóng đi với tốc độ nhanh đến mức gần như chỉ thấy mỗi bóng dáng.
Anh ta nhanh chóng băng qua phòng khách, đến phòng ăn.
Lúc mở cửa phòng ăn, Tề Thiền Dương lại ngẩn người.
Trông phòng ăn cứ như đã bị trộm vào khoắng hết đồ đạc vậy. Cái bàn tròn vốn được đặt ở chính giữa phòng ăn lúc này mất hết sáu cái chân bàn, chỉ còn lại mặt bàn tròn bị vứt trong một góc xó xỉnh.
Ghế thì vẫn còn. Tề Thiền Dương đếm từng cái, phát hiện ở đây thiếu mất một cái ghế.
Anh ta ra sau bếp.
... Chân bàn bếp cũng mất nốt!
Cái gì thế này? Quái vật gì mà chuyên ăn mỗi chân bàn thế kia?
Con dao trên giá treo dao thì vẫn ở nguyên vị trí.
Tề Thiền Dương lấy luôn cả con dao đi. Thật ra nó không cần thiết với anh ta lắm, nhưng anh ta là người chơi mới, không có vũ khí, dù gì thì có dao cũng dễ chống cự hơn, không cần phải chờ chết nữa.
Trong nhà bếp cũng không có gì đặc biệt.
Nghĩ đến đây, Tề Thiền Dương vừa định đứng dậy thì giật thót tim.
Anh ta nhanh nhẹn trốn vào một góc, dựa sát vào tường.
Có thứ gì đó đang tiến về phía cửa phòng ăn!
Có phải số 9 không?
Không, không đúng.
Thực lực của số 9 không hề cao, lúc ở sân cầu lông, gã thậm chí không cảm nhận được sự tồn tại của anh ta nữa.
Vậy ai ở ngoài kia?
Cốc cốc cốc!
“Chào anh, thùng rác của anh bẩn rồi, có cần dọn dẹp không?”
Cát Quyên!
Tề Thiền Dương quay đầu nhìn thùng rác. Rõ ràng lúc này không có gì trong thùng rác cả, tại sao bây giờ lại có một con mắt nằm trong đó?
Tề Thiền Dương nhanh chóng lấy con ngươi ra khỏi thùng rác.
NPC ngoài cửa im lặng, cuối cùng đành rời đi trong bất đắc dĩ.
Tề Thiền Dương thở phào nhẹ nhõm. Anh ta dang tay ra, nhìn con ngươi trong lòng bàn tay.
Do lúc nãy anh ta không chú ý hay sao nhỉ?
Thôi kệ vậy.
Đã gần mười lăm phút trôi qua rồi, anh ta phải lên tầng hai kiểm tra thôi... ( truyện trên app t.y.t )
Tề Thiền Dương thình lình lăn một vòng tại chỗ, một cái lưỡi đỏ thắm bắn đến ngay vị trí anh ta vừa đứng. Sau đó, nó rút về một cách không cam tâm.
Tề Thiền Dương chậm rãi ngẩng đầu lên.
Vô số cặp mắt chi chít, nhiều vô kể trên trần nhà đang nhìn anh ta.
Kỹ năng Tu Dưỡng Của Tượng Đất không được kích hoạt, đó là vì quả thật tất cả các NPC đang theo dõi anh ta đều không thể đe dọa gì đến anh ta.
Nhưng lúc này đây, nhìn bao quát, đám NPC có hình dạng con dơi này bao trùm lên khắp trần nhà ở sau bếp, số lượng lên đến trăm con, ngàn con.
Lũ dơi nằm yên trên tường. Dường như bọn chúng mới vừa ăn thứ gì đó, những giọt máu đỏ tươi, tanh nồng nhỏ xuống, rơi trên sàn nhà.
Tiếng “cốc cốc cốc” rùng rợn kia lại vang lên một lần nữa.
“Chào anh, sàn nhà của anh bẩn rồi, có cần dọn dẹp không ạ?”
Tề Thiền Dương chỉ đứng tại chỗ có hai giây, hai giây sau anh ta lập tức nằm xuống đất, giậm chân một cái.
Chạy thôi!