Lần này đến cả NPC cũng không ăn cơm nữa ngơ ngác nhìn cậu.

Tiết Khải choáng váng: “Còn có thể làm thế à??”

Tề Thiền Dương vội vàng nói: “Không thể nào!”

Anh ta rất lo đám người chơi mới này sẽ học theo cậu, lên giọng quát mắng với NPC.

Có thói quen này rồi thì sau này còn ra sao nữa?

May mà người chơi mới chỉ có mới vào đây, chứ không phải ngu.

Nhìn mấy NPC bệnh nhân ngồi bên cạnh, người nào cũng có vẻ bề ngoài kỳ lạ, nhìn lâu một chút thôi cũng bị trừ trị số San*.

*Trị số Sanity tức là trị số lạc quan, vui vẻ, yêu đời

Hơn nữa trước đấy có chuyện Cốc San San từng trải qua, mọi người đều biết NPC rất tàn ác đáng sợ, trốn còn không trốn kịp, ai lại rảnh đến nỗi đi iao tiếp với đám NPC này!

Đương nhiên, chỉ có một mình Giải Phương Trừng… Người này bây giờ vẫn còn đang nói chuyện với số 9 bên cạnh.

Số 9 vừa rồi còn ấm ức khóc sướt mướt, cái cổ dài ngoằng gục xuống gần như song song với trước ngực, sụt sịt mũi một lúc rồi ăn một thìa cháo, đôi mắt to đến đáng sợ còn đang rơi nước mắt như mưa khiến người ta không khỏi thấy lo lắng liệu gã có khóc đến nỗi rớt tròng mắt ra ngoài không, khung cảnh ma quái gần chết.

Sau khi Giải Phương Trừng “giao tiếp” xong, số 9 không khóc nữa mà nhích nửa người về phía số 8 như đang né tránh thứ gì đấy dơ bẩn, nhưng đôi mắt trên cái đầu đang gục xuống lại âm thầm liếc nhìn cậu.

Phía bên trái Tiết Khải chính là NPC bệnh nhân số 8 có hai cánh tay bị vặn thành hình xoắn, bên phải của cậu ta là NPC bệnh nhân số 9 đang áp sát vào người cậu ta giống như một con rắn. Cậu ta bị kẹp ở giữa sợ chết khiếp, tay trái cầm thìa run cầm cập, một thìa cháo thì tay run đến nỗi còn lại nửa thìa, thậm chí còn không đưa nổi lên miệng.

Giải Phương Trừng cạn lời, kéo bệnh nhân số 9 về chỗ cũ: “Anh xem lại anh đi, sao anh sợ thế hả? Tôi đánh anh ta nhưng chưa chắc đã đánh anh đâu.”

Chưa chắc!

Số 9 lại muốn khóc hu hu.

Giải Phương Trừng vội vàng nói: “Chẳng phải anh thích ăn món thịt viên kia à? Vậy trưa nay bảo đầu bếp nấu cho anh! Nấu một nồi to!”

Số 9 nhìn cậu ngơ ngác: “Không... Được đâu...”

“Không sao hết, thương lượng với bọn họ một lúc là được mà!”

Tề Thiền Dương nghe kiểu gì cũng cảm thấy “thương lượng” với “giao tiếp” không khác nhau là mấy. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Số 9 do dự.

Tính cách của gã khá nhút nhát, bình thường những lúc ăn chưa đủ no cũng ngại không dám nói.

Số 9 nhỏ giọng nói: “Làm thế... Không ổn lắm... Đâu?”

“Có cái gì đâu mà không ổn?” Giải Phương Trừng thuyết phục gã: “Chẳng phải dưới tầng một có dán một câu khẩu hiệu “bệnh viện yêu tôi” gì gì đấy. Yêu anh mà lại không cho anh ăn ngon uống tốt à? Yên tâm đi!”

Quả nhiên sự cám dỗ của thịt viên vẫn rất mạnh mẽ, đôi mắt số 9 nhanh chóng trở nên đờ đẫn, chảy nước miếng: “Thịt... Thịt...”

Tề Thiền Dương nhìn hai người họ với vẻ mặt cạn lời.

Đây có còn là phó bản kinh dị không thế?? Sao đồng đội của anh ta lại bắt đầu gọi món rồi??

Với cả, chẳng phải khẩu hiệu ở tầng một là “tôi yêu bệnh viện, bệnh viện yêu tôi” sao?? Câu đằng trước không quan trọng nên có thể bỏ qua luôn đúng không??

Sau khi ăn cơm xong là thời gian hoạt động tự do, lần này Hà Tân mở cửa phòng đọc và phòng cầu lông ở tầng một xong thì biến đi đâu mất hút.

Mấy người đi theo NPC bệnh nhân đến phòng cầu lông trước.

Sau khi đám bệnh nhân vào đây thì bắt đầu tập thể dục, có người cầm quả cầu nằm trên mặt đất đập bộp bộp, có người cầm cây vợt uốn éo đủ kiểu như bị động kinh.

Cuối cùng mọi người cũng biết quả cầu lông bằng mắt bị đánh bốp bốp hôm qua bọn họ nhìn thấy ở đâu ra… Cậu bé số 3 tự móc mắt mình ra, chỉ để lại hốc mắt tối om.

Lúc này cậu bé chỉ còn lại bên mắt trái đang chậm rãi di chuyển, nhìn các người chơi đang tụ tập lại một chỗ.

Mọi người thấy lạnh sống lưng.

Tề Thiền Dương chắn tầm nhìn của cậu bé, nhanh chóng nói manh mối hôm qua anh ta tìm được và kế hoạch của hôm nay trước.

Nghe thấy kế hoạch đêm nay phải bắt tất cả NPC lại, mọi người rất ngơ ngác.

Tiết Khải không nhịn được hỏi: “Bắt kiểu gì vậy?”

Tề Thiền Dương nhìn về phía Giải Phương Trừng.

Người kia đang nhàm chán cầm cây gậy của mình đứng tựa lưng vào tường, tư thế đứng không ra đứng ngồi không ra ngồi.

Có lẽ là cậu thấy cầm gậy quá mệt nên cậu thuận tay vác cây gậy lên vai, giống y như một tên yakuza.

Tề Thiền Dương yên lặng một lúc.

Anh ta có cảm giác nếu anh ta nói câu “mọi người đừng sợ, đêm nay cậu Giải kia sẽ bắt trói toàn bộ đám NPC”, chỉ sợ anh ta nói xong câu này đám người mới sẽ nghĩ đầu óc anh ta có bệnh.

Tốt nhất nên để bọn họ tận mắt nhìn thấy chuyện này.

Tề Thiền Dương chỉ đành nói: “Tối nay mọi người sẽ biết thôi.”

Mọi người nhìn nhau, nhưng nghe thấy anh ta nói vậy bọn họ đều thấy yên lòng.

Trong phó bản đâu đâu cũng có nguy hiểm này, hình tượng đáng tin cậy của Tề Thiền Dương đã khắc sâu trong lòng mọi người, tuy mọi người không biết anh ta có cách nào nhưng mọi người rất tin tưởng anh ta.

“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì? Tiếp tục tìm kiếm manh mối à?”

“Đúng vậy.”

Trong phòng bóng bàn có rất ít đồ đạc, gần như là lia mắt một vòng đã nhìn thấy hết.

Tề Thiền Dương: “Tốt nhất chúng ta nên đến phòng đọc.”

Ngày hôm qua anh ta đã có một cuộc đụng độ ngắn ngủi với Cát Quyên trong phòng đọc, Cát Quyên đã cưa cửa phòng đọc ra.

Nhưng lúc này cửa đã được sửa lại xong xuôi, đến cả trong phòng vệ sinh cũng được quét dọn sạch sẽ một lượt.

Là ai đã quét dọn chỗ này?

Hà Tân à?

Tề Thiền Dương nhíu mày nghĩ.

Sau khi vào phòng mọi người lập tức tản ra, tiếp tục tìm kiếm manh mối mới theo sự sắp xếp của ngày hôm qua.

Tề Thiền Dương cũng lại ngồi xuống bên cạnh kệ báo, sau đó trước mắt anh ta bỗng tối sầm.

Giải Phương Trừng cũng ngồi xuống, trong tay cậu cầm một cuốn báo, lật qua lật lại, thỉnh thoảng lại ngáp dài.

Tề Thiền Dương nói: “Hay là cậu ngủ một lúc đi?”

Giải Phương Trừng giả vờ do dự: “Mọi người đều đang làm việc mà tôi lại đi ngủ, không được tốt lắm nhỉ?”

Tề Thiền Dương cười: “Buổi tối còn có việc cần nhờ cậu làm đấy.”

“Vậy được.” Giải Phương Trừng không nói thêm câu nào nữa, cất bước rời đi.

Tề Thiền Dương giật mình: “Cậu đi đâu thế?”

“Đi ngủ chứ đi đâu.”

“Cậu đi đâu ngủ cơ??” Tề Thiền Dương ngơ ngác.

Ý của anh ta là Giải Phương Trừng có thể nằm ngủ trên cái ghế dựa kia một lúc, nhưng người này lại định đi đâu để ngủ bù thế??

Giải Phương Trừng cũng ngơ ra: “Về đi ngủ, không thì chỗ này lấy đâu ra giường?”

Vẻ mặt Tề Thiền Dương hoảng sợ.

Đã đang ở trong phó bản của game kinh dị rồi mà cậu còn muốn ngủ trên giường nữa ư?!

Giải Phương Trừng nhìn biểu cảm của anh ta, lập tức hiểu ra: “À đúng rồi, anh không đánh lại được đám NPC kia.”

“...”

Giải Phương Trừng suy nghĩ một lúc: “Vậy để tôi chuyển một cái giường xuống đây, tôi nhớ là trong văn phòng viện trưởng ở tầng ba có một chiếc giường lò xo...”

Cậu nói như vậy rồi mở cửa ra, đi càng lúc càng xa.

“Này!”

Tề Thiền Dương sửng sốt một lúc rồi mới có phản ứng, đến khi anh ta đi về phía cửa, Giải Phương Trừng đã đi đến cầu thang.

Vừa nãy Hà Tân đã khoá cửa sắt ở đầu cầu thang lại.

Tề Thiền Dương cẩn thận, lúc đi xuống anh ta chú ý thấy ổ khoá trên cửa đã được thay cái mới, nhìn có vẻ còn chắc chắn hơn ổ khoá cũ.

Nhưng anh ta lại nghe thấy một tiếng “Răng rắc” khiến người ta ê răng, Giải Phương Trừng thản nhiên vứt cái ổ khoá đã hỏng sang bên cạnh, mở cửa sắt ra rồi biến mất ở chỗ cầu thang.

Tề Thiền Dương: “...”

Tề Thiền Dương đừng chờ trước cửa một lúc, phía cầu thang vẫn không có tiếng động gì.

Thay vào đó là một tiếng “tinh” từ thang máy phía sau.

Cửa thang máy mở ra, bên vai phải của Giải Phương Trừng khiêng một cái giường lò xo loại gấp, tay trái còn không quên cầm theo chăn ga gối đệm, cậu đi ra khỏi thang máy.

“? Anh đứng đây làm gì thế?” Giải Phương Trừng tò mò hỏi.

Tề Thiền Dương nhìn cậu rồi lại nhìn thang máy.

Nhìn cậu rồi nhìn lại thang máy, một lúc lâu sau anh ta mới nói: “Cậu... Kiêu ngạo quá đấy!”

Giải Phương Trừng cũng nhìn anh ta: “Anh kỳ lạ thật đấy!”

Nhiều đồ như thế mà không xuống bằng thang máy thì xuống bằng gì! ( truyện đăng trên app TᎽT )

Giải Phương Trừng khiêng giường vào trong phòng đọc, đặt nó dựa vào bức tường đối diện với tủ sách cuối cùng rồi nằm yên vị trên đấy.

Tuy các người chơi mới không hiểu được vì sao cậu lại thấy buồn ngủ, không hiểu giường ở đâu ra, nhưng mọi người đều tỏ vẻ có thể hiểu được.

“Tối hôm qua cậu ta là người mới đến đây, cũng không uống thuốc, có lẽ là cũng không nhẹ nhàng hơn San San đâu. Để cậu ta nghỉ ngơi đi.” Người đàn ông trung niên Tôn Miểu ân cần nói như vậy.

Mọi người cũng gật đầu.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng lật sách.

Chỉ một lúc sau, bỗng nhiên Lục Tiểu Cầm thốt lên một cách ngạc nhiên: “Ở đây có một cuốn sổ nhật ký!”

Đây là một cuốn sổ rất đơn giản, giống như loại mua sỉ với giá năm mươi xu, cuốn sổ hơi mỏng được kẹp giữa một chồng sách chuyên môn dày cộp nên rất khó thấy.

Trên bìa của cuốn sổ nhật ký có viết tên: Vương Hà.

Sau khi mở ra sẽ thấy những hàng chữ viết tay nắn nót.

[Ngày 4 tháng 11, tuyết rơi dày đặc.

Hôm nay tuyết rơi rất nhiều, nhưng cô ấy vẫn đẩy xe đi ra ngoài. Qua cửa sổ của tôi có thể nhìn thấy cô ấy bị trượt chân ngã, sau khi đứng dậy cô ấy đi khập khiễng. Nhưng cô ấy vẫn đi ra ngoài.

Tất cả là tại tôi, nếu không phải tại tôi thì đã không cần phải bán nhà, tôi vẫn còn công việc, cô ấy cũng không cần phải vất vả như thế.

Tôi rất ghét căn bệnh này!!]

[Ngày chín tháng 11, trời mưa lâm râm.

Hôm nay mua thuốc lại tiêu mất 5000. Cô ấy nói không cần phải lo lắng, nhà vẫn còn dư dả, cô ấy nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho tôi. Tôi thật sự rất may mắn khi có được một người vợ tốt như vậy! Anh yêu em, bà xã!!]

[Ngày 21 tháng 11, trời mưa lâm râm.

Vì sao! Vì sao! Vì sao!!

Cả đời tôi chưa từng làm chuyện gì xấu xa!! Vì sao căn bệnh nan y này lại tìm đến tôi?! Tôi muốn chết!

Nhưng không được, tôi không thể chết được! Bệnh nan y thì sao chứ! Có là bệnh nan y thì cô ấy cũng không bỏ rơi tôi! Chỉ có cô ấy là người thân duy nhất của tôi! Tôi không thể từ bỏ! Sau khi tôi khoẻ lại tôi sẽ đối xử với cô ấy thật tốt!! Anh yêu em!!]

[Ngày 29 tháng 11, trời nắng.

Cô ấy gầy đi rồi, tóc cũng bạc hết, bộ dạng trông rất tang thương. Tất cả là tại tôi... Là tại tôi. Vương Hà, rốt cuộc mày đã tích phúc bao nhiêu đời! Mà lại có được người vợ tốt như thế!]

...

[Ngày 22 tháng 12.

Tên bác sĩ này là ai thế? Ông ta mà cũng xứng được gọi là bác sĩ à! Dựa vào đâu mà lại khuyên chúng tôi từ bỏ điều trị! Dựa vào đâu!! Tôi chỉ mới hai mươi tám tuổi! Tôi không thể chết!! Tôi không thể chết được! Tôi chết thì cô ấy phải làm sao đây? Sức khoẻ của cô ấy cũng không được tốt, tôi phải cố chèo chống cái nhà này!!]

[Ngày 5 tháng 1.

Tôi thấy cô ấy đang khóc]

[Ngày 11 tháng 1.

Rất xin lỗi vợ, một mình em phải cố bước tiếp. May mà từ bỏ sớm nên em vẫn còn chút tiền tiết kiệm. Sau này em hãy lấy một người tốt khoẻ mạnh đi. Anh còn có thể ở được với em bao lâu nữa? Anh còn sống được nửa năm nữa đã đủ để hai chúng ta nói lời từ biệt rồi.]

Lật sang một trang khác.

Những nét chữ vốn đang nắn nót bỗng trở nên nguệch ngoạc, giống như đang cực kỳ vui mừng.

[Ngày 14 tháng 1.

Tôi trúng thưởng rồi!! Cảm ơn ông trời!! Cảm ơn ông trời!!! Bác sĩ kia nói ông ấy vừa trở về từ nước ngoài! Muốn chữa trị cho tôi miễn phí! Tôi quá may mắn!!!

Bà xã không yên tâm còn đi tìm hiểu một lúc, phát hiện ra ông ấy đã từng được nhận rất nhiều giải thưởng quốc tế!! Tôi được cứu rồi! Vợ ơi! Chúng ta được cứu rồi!!!]

[Ngày 16 tháng 1, trời nắng!

Hôm nay là một ngày nắng! Bác sĩ nói sẽ có xe của bệnh viện đến đón chúng tôi!! Tất cả đều là người may mắn được “kế hoạch trời xanh” chọn trúng! Chúng tôi là nhóm đầu tiên, có tổng cộng tám người!

Nhưng tôi lại phải xa vợ, bác sĩ nói việc điều trị khép kín sẽ mất khoảng tầm một năm, cô ấy sẽ rất nhớ tôi. Tôi cũng sẽ rất nhớ cô ấy! Không sao hết, một năm sau chúng tôi sẽ gặp lại nhau!]

[Ngày 18 tháng 1, trời mưa lâm râm.

Tuy thời tiết không tốt, nhưng mọi người trên xe đều rất vui vẻ! Tôi nói chuyện với bọn họ, bọn họ đều là những người đáng thương! Gia đình không có tiền để chữa trị cho bọn họ.

Nhưng bọn họ... Không! Chúng ta! Chúng ta đều là người may mắn! Chúng ta được kế hoạch trời xanh lựa chọn!! Bác sĩ nói ông ấy tin chắc sẽ giúp chúng tôi khỏi bệnh!!! Trời ơi! Cảm ơn bác sĩ!! Cảm ơn bác sĩ!!!]

[Ngày 21 tháng 1, trời mưa tầm tã.

Tuy rất may mắn được lựa chọn, nhưng không biết vì sao tôi cứ cảm thấy bệnh viện này rất kỳ lạ... Không phải tôi có ý kiến gì với các bác sĩ, nhưng cứ đến tối là tôi lại ngửi thấy mùi gì đó kỳ lạ, hình như là mùi tanh của biển, nhưng hình như những người khác lại không ngửi thấy mùi này.

Là vì trời đang mưa à?]

[Ngày 24 tháng 1, trời nắng.

Ở đây thật thoải mái thảnh thơi, ngày nào cũng có đồ ăn rất ngon, mọi người nói chuyện cười đùa rất vui vẻ. Trong số chúng tôi còn có một em gái, em ấy bị bỏ rơi sau khi bị bệnh, mọi người đều rất thương em ấy.

Nhưng có lẽ là vì cô bé từng bị bỏ rơi nên cô bé rất nhạy cảm, tính tình thất thường giống như một con nhím nhỏ. Anh ý nói chờ sau khi xuất viện anh ấy sẽ đưa Thanh Thanh về nhà mình, chắc chắn sẽ để Thanh Thanh lớn lên một cách khỏe mạnh hạnh phúc.

Chờ sau khi tôi khoẻ lại, tôi cũng muốn sinh một đứa con gái đáng yêu với vợ!]

[Ngày 25 tháng 1, trời mưa nhỏ.

Mùi tanh của biển biến mất rồi!

Bác sĩ nói ngày mai sẽ bắt đầu điều trị!!]

Lại lật sang một trang khác, bỗng nhiên nét chữ trở nên méo mó.

[Ngày 29 tháng 1.

Đau quá, tôi vừa mới phẫu thuật xong, đau không tài nào chịu nổi!

Nhưng trên người lại không có miệng vết thương, bác sĩ nói đây là hiện tượng bình thường... Kỳ lạ quá, vì sao ống quần lại ngắn đi.

Lẽ nào là tôi cao lên à?]

[Ngày 2 tháng 1.

Lại là phẫu thuật thêm lần nữa... Kỳ lạ quá... Tôi cảm thấy hình như anh Lý đã thay đổi.]

[Tháng 2

Tôi không còn biết đã phẫu thuật bao nhiêu lần, bây giờ tôi mở mắt ra là thấy mình đang ở trong phòng bệnh, tuy trên người không có vết mổ, nhưng tôi có cảm giác như có thứ gì đó bị nhét vào trong cơ thể.

Hôm nay là ngày mấy?

Bác bảo vệ không chịu nói cho tôi biết, nhưng tôi thấy trên lịch của bác ấy vẫn ghi là tháng 2.]

[Tháng 3.

Đau... Tôi tên là Vương Khả.

Vợ tôi tên... Vợ của tôi tên là gì?? Vợ của tôi tên là gì???]

[3...

Tôi phải về nhà... Cô ấy đang chờ tôi về nhà... Tôi không chữa nữa...]

[Tôi phải về nhà!]

[Về nhà!]

[Về nhà về nhà về nhà...]

[Về nhà]

Các trang sau đều trống trơn.

Đúng lúc này, một trang giấy được kẹp trong nhật ký xuất hiện trước mặt mọi người.

Cuốn sổ tay tuyên truyền bệnh viện tâm thần Lam Sơn bị mất trang cuối cùng được tìm thấy trên kệ báo chí, Cốc San San từng suy đoán có khả năng tờ giấy kia sẽ có địa chỉ cụ thể và số điện thoại liên lạc của bệnh viện tâm thần.

Nhưng đồng thời chút thông tin ấy không thể nào chiếm trọn một trang giấy… Đúng thật.

Trên tờ này, dòng chữ bắt mắt nhất chính là “Kế hoạch Lam Sơn”.

[Kế hoạch Lam Sơn: Bệnh viện tâm thần Lam Sơn chỉ nhằm mục đích giúp đỡ những bệnh nhân có nhu cầu, các bác sĩ sẽ cố gắng hết sức để giúp bạn hồi phục. Do không gian có hạn nên bệnh viện sẽ tiếp nhận chữa trị miễn phí cho đợt bệnh nhân không bị bệnh tâm thần đầu tiên. Vui lòng cắt trang này và gửi đến bệnh viện tâm thần Lam Sơn, chúng tôi sẽ liên hệ với bạn trong thời gian sớm nhất.]

Cốc San San nhìn tờ giấy này, nhanh chóng nhận ra: “Những NPC bệnh nhân hiện giờ chính là tám bệnh nhân được lựa chọn cho “kế hoạch Lam Sơn”, bệnh nhân số 4 chính là cô gái tên Thanh Thanh kia! Còn Vương Hà này... Dáng người cao, có lẽ anh ta chính là số 6. Bệnh viện dùng danh nghĩa “chữa trị miễn phí” để lừa một nhóm người đến để làm thí nghiệm! Mỗi lần Vương Hà mở mắt ra là lại nằm trong phòng bệnh, anh ta nghĩ bản thân đã trải qua một lần phẫu thuật nữa, nhưng thực tế lại không có vết mổ... Tôi nghi ngờ, trước đấy bọn họ đã thí nghiệm xong trên người những bệnh nhân tâm thần khác, kết quả thí nghiệm rất thành công nên cuối cùng bọn họ muốn lừa một số bệnh nhân bị bệnh nặng không có bệnh tâm thần đến để xác định lần cuối cùng. Giai đoạn này, bọn họ không còn cần phẫu thuật nữa, mà chỉ cần dùng thuốc đã có hiệu quả!”

Cốc San San nói xong, Tề Thiền Dương bổ sung thêm: “Nhưng bọn họ có tổng cộng tám bệnh nhân, bây giờ chúng ta lại nhìn thấy có chín! Trong đó có một người là người bình thường, vậy thì đúng rồi!”

“Vậy nên cuốn nhật ký này có tác dụng gì...”

Cốc San San còn chưa nói hết câu đã vô tình lật đến trang cuối cùng.

Trên mặt trái của bìa cuốn sách có một dòng chữ nhỏ.

Có lẽ đó là lần cuối cùng Vương Hà còn tỉnh táo.

Chữ của gã ta nguệch ngoạc, nhưng lực viết lại cực kỳ nghiêm túc, ngòi bút gần như xé rách trang giấy.

Dòng chữ đấy chỉ là một cái tên.

… Hàn Phương Phương.

Bỗng mọi người không ai nói câu nào, bọn họ gần như đã xác định đây là tên vợ của Vương Hà.

Vương Hà bị bệnh nan y, vợ gã ta Hàn Phương Phương bán nhà rồi đi mở sạp hàng nhưng vẫn nhất quyết muốn cứu gã ta.

Còn Vương Hà, chắc chắn bây giờ gã ta đã không còn nhớ bản thân tên là gì, nhưng may mà cuối cùng gã ta cũng nhớ ra tên vợ mình.

Nếu không có bệnh viện tâm thần Lam Sơn này thì dù cặp vợ chồng này sớm muộn gì cũng phải chia xa, nhưng chắc chắn hai người họ vẫn có thể cùng nhau đi qua chặng đường cuối cùng.

Nhưng hôm nay...

Người ở chung phòng với bệnh nhân số 6 tên là Hồ Kiện, là một nhiếp ảnh gia, xe của anh ta bị trượt bánh trên đường vào một ngày mưa khiến anh ta không may rơi xuống sông chết đuối.

Lúc này trên gương mặt anh ta lộ ra chút không đành lòng.

“Số 6... Chân của anh ta bị cắt cụt... Nên lúc đi đường mới nhìn giống như đang dẫm lên lò xo...”

Đến cả người chơi lâu năm đã vượt qua rất nhiều phó bản như Tề Thiền Dương cũng không nhịn được phải nhíu mày.

Nhưng bây giờ không phải lúc để bọn họ bênh vực những NPC kia.

Tề Thiền Dương điều chỉnh lại tâm trạng trước.

Anh ta nhìn cuốn nhật ký trong tay: “Tôi biết rồi. Suy đoán của chúng ta đã đúng, phải xác định xem ai là người thường trước đã. Muốn xác nhận xem ai là người thường thì cần phải không uống thuốc, nhưng không uống thuốc NPC sẽ đột biến, sau khi đột biến sẽ tấn công chúng ta. Muốn không bị tấn công...”

Tề Thiền Dương chỉ cái tên cuối cùng.

“Giống như cái tên này, nếu chúng ta đối mặt với số 6 sau khi đã biết cái tên này, có lẽ anh ta sẽ không tấn công chúng ta... Hoặc cũng có một khả năng khác, sau khi biết cái tên này, chúng ta có thể khuyên NPC uống thuốc, nhưng chúng ta không uống.”

Đây là một manh mối cứu mạng!

Tề Thiền Dương nói: “Vậy bây giờ, chúng ta phải tiếp tục tìm kiếm thứ gì đó tương tự, không nhất thiết phải là sổ nhật ký.”

Mọi người liên tục gật đầu.

Vào lúc bầu không khí đang hài hoà phấn chấn, giọng nói u ám của Hà Tân vang lên trước cửa phòng đọc.

“Đã hết giờ hoạt động tự do, chuẩn bị khám bệnh! Tôi đọc đến tên ai thì người đấy ra đây.”

Gã nghển cổ ra nhìn vào bên trong, đôi mắt đảo quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Cuối cùng mọi người loáng thoáng cảm nhận được hình như gã thở phào nhẹ nhõm, sau đó đôi mắt to đến đáng sợ lần lượt nhìn về phía mặt mọi người.

Lục Tiểu Cầm đứng khá gần cửa, lúc này cô ấy sợ đến mức lùi ra sau một bước.

Tròng mắt Hà Tân dừng chuyển động, nhìn chằm chằm vào cô ấy.

“Cô Lục, cô là người đầu tiên, đi theo tôi.”

Lục Tiểu Cầm run cầm cập.

Bản thân cô ấy đã nhát gan, kể từ sau khi bị kéo vào trong game kinh dị này, cô ấy cảm thấy bản thân có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào. Vào lúc những người khác dần dần thích ứng với bầu không khí đáng sợ này, Lục Tiểu Cầm vẫn sợ đến mức bật khóc vì phải ở một mình trong phòng với NPC.

Lần này cô ấy là người đầu tiên bị gọi tên, cô ấy dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía Tề Thiền Dương.

Tề Thiền Dương chủ động nói: “Để tôi đi trước cho.”

Hà Tân cười khẩy: “Không cần phải sốt ruột, tất cả mọi người đều sẽ được bác sĩ Hàn chẩn đoán.”

Câu này đã nói rõ gã muốn ra tay với Lục Tiểu Cầm trước.

Tề Thiền Dương mím chặt môi, dùng khẩu hình miệng nói với cô ấy: Đừng có sợ, nghe lời NPC thì sẽ không sao đâu.

Gọi Lục Tiểu Cầm đi khám bệnh, chỉ cần Lục Tiểu Cầm ngoan ngoãn nghe lời là sẽ không kích hoạt quy tắc giết người, cho dù NPC có muốn giết cô ấy cũng không thể nào ra tay được, đây là quy tắc của phó bản.

Trong lòng Lục Tiểu Cầm biết rõ, nhưng cô ấy vẫn sợ đến nỗi mặt tái mét, bước chân yếu ớt đi theo Hà Tân ra ngoài.

Hà Tân quay đầu lại nhìn bọn họ, để lại một điệu cười âm u rồi dẫn Lục Tiểu Cầm đi về phía tầng hai.

Cốc San San rất lo lắng: “Tiểu Cầm sẽ không sao đâu đúng không?”

Tề Thiền Dương lắc đầu: “Không sao đâu. Chỉ cần cô ấy tuân thủ quy tắc là NPC sẽ không làm gì được cô ấy.”

Cốc San San vẫn nhíu mày: “Tiểu Cầm sẽ không bao giờ không nghe lời NPC nói. Nhưng cô ấy nhát gan, chỉ sợ NPC cố ý dọa cô ấy, khiến cô ấy sợ hãi rồi dẫn đến vi phạm quy tắc.”

Đúng vậy.

Cô gái này vừa nhìn đã biết là lớn lên trong tháp ngà, dọa có tý mà đã sợ.

Người đầu tiên không phải cô ấy thì chính là Tề Thiền Dương phải đi.

Dù sao Tề Thiền Dương đã vượt qua nhiều phó bản như thế, lại còn to gan…

To gan…

Bỗng nhiên Tề Thiền Dương tỉnh táo lại.

Tầng hai.

Trên hành lang không có cửa sổ nên không có tia sáng mặt trời nào chiếu vào trong.

Trên hành lang yên lặng trống trải chỉ còn lại mỗi tiếng bước chân của Lục Tiểu Cầm. Trước mặt cô là một người đàn ông mặc áo blouse trắng đang bước đi, đôi chân liên tục di chuyển nhưng lại không phát ra bất cứ tiếng vang nào. Bức tường lốm đốm trông giống như những hình người vặn vẹo, Lục Tiểu Cầm gần như phải dựa vào tường mới đi về phía trước được.

Hà Tân quay đầu lại.

Đôi mắt vốn đã to còn đáng sợ kia của gã lúc này giống như hai viên bi đen ngòm đáng sợ, nhìn chằm chằm vào cô ấy.

“Cô Lục, sắp đến giờ khám bệnh của cô rồi, xin cô đừng lãng phí thời gian trên đường đi nữa. Bác sĩ Hàn là một người rất nghiêm khắc, nếu cô đến muộn thì chắc chắn ông ta sẽ tức giận đấy.”

Lục Tiểu Cầm run rẩy, khoé mắt đã rưng rưng nước mắt, cố gắng nhịn không khóc thành tiếng.

Trước giờ cô ấy rất nhát gan, khi còn nhỏ chỉ bị chó sủa cho hai tiếng thôi mà cô ấy đã sợ đến mức đứng như trời trồng tại chỗ không dám động đậy, lúc này cô còn chẳng dám ngước mắt lên, chỉ dám cúi đầu nhìn chằm chằm chân mình.

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên trong tầm mắt xuất hiện một gương mặt đáng sợ.

Hà tân cúi người, cổ chuyển động 180°, cứ thế nhìn cô ấy từ góc bên dưới tầm mắt cô ấy.

“A!” Lục Tiểu Cầm hét lên, sau đó bật khóc.

Cái miệng bên dưới lớp khẩu trang của Hà Tân cười toe toét, gã giả vờ rất ngạc nhiên: “Cô Lục, cô nhìn thấy cảnh gì rất đáng sợ à? Sao cô lại khóc thế?”

Chỉ cần Lục Tiểu Cầm gật đầu, gã có thể dùng lý do “Những gì cô nhìn thấy chỉ là ảo ảnh” để kê cho cô ấy một viên… Không, không thể đợi lâu hơn được nữa, gã sẽ kê hai viên!

Chỉ cần cô ấy uống thêm hai viên…

Lục Tiểu Cầm cắn chặt môi, sợ đến mức khóc nức nở, tay đang vịn vào tường cũng run rẩy, móng tay để lại một vết xước dài trên tường.

Lục Tiểu Cầm chậm rãi lắc đầu: “Không… Tôi, tôi không nhìn thấy gì hết.”

Hà Tân nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Sau khi nói xong, Lục Tiểu Cầm che miệng lại, một lúc sau cô ấy mới ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt.

“Không phải… Đang đi khám bệnh à?” Cô ấy hỏi.

Nụ cười của Hà Tân dần biến mất.

Gã hằm hè, không tình nguyện tiếp tục đi trước dẫn đường.

Sau khi đi đến cửa phòng khám, Lục Tiểu Cầm hít vào một hơi thật sâu.

Cô ấy run rẩy đi vào.

Phòng khám tối tăm giống như một con quái vật đang há ngoác cái miệng như bồn máu với cô ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play