[Phương Tĩnh vừa vào phòng của công ty đã bị đồng nghiệp bắt nạt:]
Phương Tĩnh à, em vẽ cho chị hết cái bản thảo này nhé, làm xong thì em mua cho chị 1 cốc trà chanh, 1 phần gà, 2 phần mỳ cay nhiều phô mai và thêm cho chị 1 con tôm hùng nhé![lời của Giai Giai]
Nhưng em còn nhiều bản chưa vẽ xong hay là chị nhờ ai làm đi còn đồ ăn thì em sẽ mua vào buổi trưa được không?[lời của Phương Tĩnh]
[Nghe cô nói xong Giai Giai liền bật lại:]
Lâu lâu chị mới nhờ em mà em lại không giúp chị
Có phải em quá vô tâm rồi không?
[Vừa nói xong, lại có nhiều người lên tiếng:]
Đúng đó![lời của băng băng]
Nó vô tâm lắm![lời của nghiên vi]
Không xứng đáng được ở chỗ này![lời của Di Nhiên]
[Rồi bỗng có người cất tiếng:]
[lời khiêu khích từ Phó Cẩm Dung:] Thôi đi, các người đang ghen tỵ với Phương Tĩnh đấy à!
[lời của Giai Giai:] Ghen tỵ? Thật nực cười mà!
[phó cẩm dung lên tiếng hỏi:]
Không đúng sao?
[Phó Cẩm Dung kêu lên như thể đã phát hiện ra thứ gì vậy:]
Àaaa! Tôi hiểu rồi!
Có phải hôm trước cô không được bầu chọn là người chăm- chuyên khi làm dự án ở Bắc Kinh
Tôi nói vậy có đúng không?
[Phương Tĩnh kéo tay áo của Phó Cẩm Dung có ý muốn cô dừng lại]
[Phó Cẩm Dung nhìn Phương Tĩnh một lát rồi nói:]
Em gái à! Em đừng làm đầy tớ cho những hạng người kia! Họ... thật sự không xứng!
[Nghe Phó Cẩm Dung nói xong Giai Gai liền bật lại cách dứt khoát:]
Cô nói gì cơ? Không xứng đáng ư?
Tôi mới là người có thực lực còn cô...và con nhỏ ấy là cái thá gì chứ!
Đúng là có mắt như mù!
[Phó Cẩm Dung đập bàn rồi tiến lại chỗ Giai Giai, không nói một lời nào liền tát vào má bên trái Giai Giai, khiến ả đau điếng người]
[Giai Giai liền quát lớn:]
Sao mày dám... hả con ranh kiaaa!
Đồ óc chó, óc bò, ngu như chó, đầu toàn phân....mày là cái loại…
[Chưa để cô ta nói xong đã bị Phó Cẩm Dung tát thêm phát nữa]
[Phó Cẩm Dung liền nói:]
Tao là cái loại gì?
[Phương Tĩnh liền kéo tay Phó Cẩm Dung lại và nói:]
Chị... chúng ta thôi đi, đừng đánh chị ấy nữa! Chúng ta làm vậy sẽ ảnh hưởng đến công ty đấy!
Em biết là chị ấy sai nhưng mà chúng ta hãy để chị ấy gặp quả báo cho những sai lầm của mình!
Phó Cẩm Dung: Thì ả đang nhận quả báo mà em!
[Phương Tĩnh nghe xong liền sựng lại một nhịp rồi nói lắp bắp:]
Thì....thì…
Để chị ta giải quyết, chúng ta không nên xen vào! [lời của Băng Băng]
Nghiên Vi: Ừm, nghe theo chị hết!
Phó Cẩm Dung quay lại nhìn ả rồi nói:]
Đây là lần cuối mày chọc tức tao! Mày nên nhớ mày chỉ là thóc đừng ảo tưởng là gà!
[Phó Cẩm Dung hét vào mặt Giai Giai:]
Mày nhớ chưa!
[Biết rằng mình yếu thế nên ả ta liền gật đầu lia lịa trước mặt những người đã bị ả bắt nạt]
[Giai Giai liền đứng lên ngậm ngùi bỏ về]
[Phương Tĩnh nhìn xung quanh thấy ai mặt cũng tái mép lại vì quá sợ]
[Phương Tĩnh liền ghé đầu rồi nói nhỏ:]
Chị à, mọi người bị chị dọa sợ rồi kìa!
[Nghe cô nói xong Phó Cẩm Dung liền liếc nhìn mọi người khiến ai cũng sợ không dám ngẩng đầu lên nhìn]
[Phó Cẩm Dung liền cười:"HÌ HÌ HÌ"rồi nói:]
ÂY YĀ! Tôi không ăn thịt mọi người đâu! Tôi nói thật đấy!
[Phó Cẩm Dung liền há miệng cho mọi người thấy:]
Nè! Mọi người nhìn xem
Tôi không hề có răng nanh của hổ đâu?
[Phó Cẩm Dung liền đến từng người há miệng chứng minh rằng cô không phải hổ ăn thịt người]
[Phương Tĩnh liền cười thầm rồi nói]
Mọi người ơi! Đừng sợ con người Phó Cẩm Dung! Thực ra chị ấy cũng là một người tốt sẽ không động tay động chân đâu ạ!
[Phó Cẩm Dung vừa gật đầu vừa nói"ĐÚNG RỒI"]
Tôi sẽ không làm hại những người vô tội đâu nên mọi người cứ yên tâm nhé!
[Khiến ai cũng thở phào nhẹ nhõm]
Phó Cẩm Dung liền nói dứt khoát:
Đúng Rồi!
Nhân dịp hôm nay là ngày vui nên tôi mời mỗi người một xuất đặc biệt!
[Phó Cẩm Dung nói xong mọi người đều nói:]
Cô nói thật không vậy!
Phó Cẩm Dung: Thật mà!
[nghe xong ai cũng hớn hở vui mừng, cả ngày hôm đó ai cũng vui]