Anh cần bao nhiêu để em chuyển? [Lời của Phương Tĩnh[
Anh cần gấp 1 vạn![lời của Hi Văn]
Anh dùng nhiều vậy?[lời của Phương Tĩnh]
[Hắn đáp lại cô rất gay gắt:]
Thế em có cho anh mượn không? Anh đã bảo là cần gấp rồi mà! [Lời của Hi Văn]
[Sau khi xem, Phương Tĩnh liền sợ anh sẽ bỏ cô nên cô lại chuyển tiền cho hắn]
[Khi anh ta nhận được tiền lại nói những lời ngọt ngào:]
Cảm ơn em yêu nhé!
Yêu em nhiều! Thôi anh anh có việc cần đi rồi, nhất định ngày mai anh sẽ đưa em đi chơi nhé!
[Những lời ngọt ngào của gã đã khiến trái tim của nàng thơ trỗi dậy với tình yêu mãnh liệt]
Sáng của ngày hôm sau, mặt trời vừa lên cao những tia nắng ngày một nhiều, Phương Tĩnh đã mang cho mình một niềm vui trên môi đến công ty hy vọng sẽ là một ngày tốt lành]
[Bỗng nhiên có một tiếng "BỊCH" như thể đã va chạm mạnh]
"UI YA" [ lời của Phương Tĩnh]
[Cả hai đều ngã nhưng chỉ có mỗi cô kêu còn anh ta lại không kêu]
[Vương Trí Hạ liền ngồi dậy và đỡ Phương Tĩnh đứng dậy rồi hỏi cô:]
Cô có sao không?[lời của Vương Trí Hạ]
Tôi không sao! Anh ổn chứ![lời của Phương Tĩnh]
Tôi ổn, cô không sao là tốt rồi![lời của Vương Trí Hạ]
Cũng tại tôi, cứ mải nghĩ mà không chịu nhìn xung quanh nên va phải anh. Tôi xin lỗi anh nhiều![lời của Phương Tĩnh]
Ừ![lời của Vương Trí Hạ]
Vậy... tôi có việc cần đi rồi...tạm biệt anh nhé! [lời của Phương Tĩnh]
Ừ, vậy chào cô nhé![lời của Vương Trí Hạ]
[Cứ vậy mà hai người rời qua nhau ai nấy mỗi người một con đường đi]