10

Tôi sống trong cuộc sống yêu đương vui vẻ, mãi không chán.

Mùa đông, tôi kéo Phối Chấp đến một quán ăn vỉa hè lạnh lẽo để ăn phần bánh cuốn giá năm tệ; khi xuân đến, anh lại chở tôi trên chiếc xe điện dạo quanh hồ Vị Minh. 

Chúng tôi cùng nhau mua trà sữa mua một tặng một, cùng nhau săn sách giảm giá ở sạp sách, cùng nhau đi dạo trên đường...

Anh dường như rất hiểu tôi, khi ăn cơm, anh sẽ giúp tôi bỏ rau thơm, khi gọi trà sữa cho tôi thì chỉ gọi ba mươi đường để tôi tự lừa dối bản thân, trên đĩa thức ăn luôn có tôm bóc sẵn...

Chúng tôi cùng nhau nhìn tuyết bay khắp trời, rồi thấy tuyết tan khi xuân về.

11

[Hôm nay bố đến Bắc Kinh để bàn dự án hợp tác.]

[Hơi nhớ con gái ngoan.]

[Con đang ở đâu thế, bố đang ở trước cổng trường con rồi.]

Khi nghe tin bố sắp đến, tôi đang gặm dở cái bánh mì.

Đang định chạy về ký túc xá thật nhanh để thay đồ, thì một bóng dáng bỗng xuất hiện che phủ cả người tôi.

"Yên Nhiên, con đang ăn gì đó?"

Người đàn ông trước mặt mặc bộ vest chỉnh tề, trông có vẻ bảo dưỡng tốt, chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi.

"Yên Nhiên?"

"Bố?"

12

Tôi mất nửa tiếng để giải thích với bố rằng tôi không hề bị tổ chức xã hội đen nào khống chế.

"Bố, chẳng lẽ bố không thấy bây giờ con trông rất giản dị và tích cực sao?"

Bố tôi gật gù: "Cũng tốt, nhưng mà trông rất quái lạ."

??!!

Tôi chui vào xe, mở trần xe ngắm sao, đếm sao: "Bố không tin thì thôi."

Bố bảo tài xế lái xe rồi quay sang nhìn tôi: "Lát nữa cùng bố đi gặp chú Giang, lâu rồi bố với chú ấy không gặp nhau, nhớ hồi đó..."

Mấy buổi tiệc của các ông già thì có gì vui đâu.

Tôi nhíu mày: "Con không đi."

"Khi về bố sẽ đặt cho con một chiếc túi Hermès hàng đặt riêng." Bố tôi nắm được điểm yếu của tôi, nở nụ cười chiến thắng.

Tôi lập tức tỏ ra ngoan ngoãn: "Bố ơi, chúng ta đi đâu ạ?"

13

"Đây là chú Giang của con." Không hiểu sao bố tôi lại nhiệt tình giới thiệu như vậy, "Hồi nhỏ chú còn bế con, con nhớ không?"

Tôi giữ nụ cười lấy lệ.

Cảm ơn, con không nhớ.

"Yên Nhiên lớn thế này rồi." Chú Giang cười mỉm, mắt hơi nheo lại, "Con trai chú lớn hơn con hai tuổi, cũng đang học ở Bắc Kinh, để chú giới thiệu hai đứa quen nhau nhé."

Tôi đang định từ chối khéo, bố tôi lại cười rồi nháy mắt với tôi: chiếc Hermès của con đấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lan-dau-gap-em-ustd/chuong-5.html.]

Không thể làm mất mặt khách của bố được, tôi đành đợi đến lúc về nhà rồi kể chuyện của Phối Chấp sau vậy.

Nếu không, không biết tôi còn phải đi những buổi xem mắt như thế này đến bao giờ nữa.

Phối Chấp mà biết sẽ buồn lắm.

Trong bữa tiệc, bố tôi và chú Giang cứ tới tới lui lui, anh một câu tôi một câu, tình nghĩa anh em thật là thắm thiết.

Trong lúc nâng ly, họ còn nhắc đến chuyện kết thông gia.

Tôi còn chưa gặp mặt người kia mà hai ông chú đã bàn tới mức như thể chúng tôi là một cặp trời sinh, ngày mai phải đính hôn ngay.

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

Nói đến đó, bố tôi và chú Giang còn mơ tưởng về tương lai khi hai ông già cùng về hưu, du lịch khắp nơi.

Xin hỏi, hai người gọi nhau là thông gia rồi, nhưng có ai hỏi ý kiến tôi chưa?

Đâu phải hai người cưới nhau, làm ơn tôn trọng ý kiến của con cái một chút được không? 

Xin hai người đó.

Chú Giang gọi điện thoại, đại ý là muốn giới thiệu con gái của một người bạn cho con trai mình.

Đầu dây bên kia chỉ nói ngắn gọn: "Đang học, bận quá."

Rồi cúp máy luôn.

Chú Giang ngượng ngùng nhìn tôi: "Ờ... học hành bận quá mà."

Tôi cười nói không sao, nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Dùng lý do này để từ chối, chắc hẳn là cậu ấy cũng không hứng thú với đối tượng xem mắt là tôi đây.

Nhưng không hiểu sao, tôi cảm thấy giọng nói đó có chút quen thuộc.

14  

Trên đường về trường, bố tôi vẫn cố gắng thuyết phục tôi.  

"Yên Nhiên, bây giờ con có thể yêu đương rồi, bố không phản đối."  

"Con cứ xem thử ảnh con trai chú Giang rồi hãy quyết định nhé?"  

Tôi đưa tay từ chối khéo, nhìn thêm một chút thôi cũng là không tôn trọng Phối Chấp.  

"Bố, con đã có bạn trai rồi."  

Bố tôi giật mình, sau đó mắt sáng rực lên đầy háo hức: "Tên gì? Có ảnh không? Năm nay bao nhiêu tuổi? Làm gì?"  

"Anh ấy cũng là sinh viên, tuy hoàn cảnh hơi kém hơn chút, nhưng học rất..."  

"Không được! Bố không đồng ý! Bố không cho phép con dẫn một tên nghèo k i ế t x á c vào nhà chúng ta!" Bố tôi phản đối quyết liệt.  

"Anh ấy là học thần của đại học Bắc Kinh, bây giờ chưa có gì nhưng chắc chắn sau này sẽ có. Con đúp mấy lần mà anh ấy không chê con là tốt lắm rồi!"  

"Học Bắc Kinh thì sao chứ! Con trai chú Giang cũng học Bắc Kinh đấy!"  

"Tống Yên Nhiên, bố nói cho con biết, bố không cho phép con cưới một thằng nhà nghèo, chẳng lẽ con muốn đi đào rau dại mười tám năm sao!?" Bố tôi còn đang nghĩ đến việc có thể gả tôi cho con trai của bạn thân, bây giờ lại bị một tên nhãi nhà quê chiếm mất, sắc mặt ông đột nhiên trở nên tức giận.

"Bố, con khuyên bố bớt xem tóp tóp đi!"  

Tranh cãi với bố suốt cả đường về, vừa đến cổng trường là tôi đã vội vàng gọi tài xế mở cửa xe, vội vàng chạy vào trường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play