15  

Về đến ký túc xá, tôi nghe thấy các bạn cùng phòng đang nói chuyện lí nhí với nhau, thỉnh thoảng còn lén lút nhìn tôi.

Trương Kiều ngồi vắt vẻo trên ghế, khuôn mặt đầy vẻ khiêu khích.  

Nhìn dáng vẻ của cô ta, chắc là lại muốn giở trò rồi đây.  

Trong thời gian tôi về ở ký túc xá, cô ta luôn tìm cách đẩy tôi vào những kịch bản đầy kịch tính.  

Chủ yếu là đồn tôi là con riêng bị đuổi ra khỏi nhà gì đó.  

Từ khi khai giảng năm nhất, tôi gần như không về ký túc xá nên không có giao tiếp nhiều với các bạn cùng phòng.  

Không hiểu Trương Kiều bị sao, lúc nào thích gây sự với tôi.  

Như thể tôi không vui thì cô ta càng vui vậy.  

Vừa thấy tôi về, Trương Kiều giả vờ thở dài: "Tống tiểu thư về ký túc sau buổi hẹn với tài tử Bắc Kinh đấy à?"  

"Không ngờ Tống tiểu thư cũng thích trai nghèo đấy."  

Nói xong, cô ta lại che miệng giả vờ kinh ngạc: "Ôi, xin lỗi nhé. Tôi quên mất bây giờ cậu không còn là tiểu thư nữa rồi. Bị đuổi ra khỏi nhà, ở ký túc xá sống có quen không?"  

Tôi đặt túi xách lên ghế, lạnh lùng nhìn cô ta: "À đúng rồi. Nếu Trương tiểu thư thấy tôi ở ký túc xá không vừa mắt thì mua giúp tôi một căn biệt thự ngoài trường đi."  

"Với cả, Trương tiểu thư phải chịu đựng ở ký túc xá hai năm chắc cũng thấy ấm ức lắm nhỉ."  

Mặt Trương Kiều tối sầm lại.  

Mặt cô ta hơi biến dạng, ánh mắt đầy u ám: "Tống Yên Nhiên, đừng có đắc ý quá."  

"Vậy thì làm tôi không đắc ý đi." Tôi thản nhiên ngồi xuống chỗ của mình rồi nhắn tin cho Phối Chấp.  

Gửi mấy tin liền, Phối Chấp vẫn chưa trả lời tôi.  

Ngược lại, nhân viên của Winston gửi tin nhắn cho tôi báo rằng viên kim cương đỏ tôi ngắm trước đó đã bị người khác mua mất rồi.  

Tôi lập tức bật dậy khỏi giường.

Tôi gửi tin nhắn xác nhận lại rất nhiều lần.  

Viên kim cương đó là viên có tông màu đẹp nhất mà tôi thấy trong mấy năm gần đây. Vì dạo này tôi sống ở ký túc xá, bận yêu đương với Phối Chấp nên chưa có cơ hội đi mua.  

Đó là một viên kim cương đỏ hiếm có, trị giá hàng triệu đô, không ngờ lại bị người khác mua trước rồi.

Đang chán nản, thì điện thoại hiện lên tin nhắn mới.  

[Yên Nhiên. Chúng tôi đang ở Sơn Quang Thủy Sắc. Phối Chấp sắp bị chuốc say rồi.]

Lâu Miên nhắn tin cho tôi, nói rằng có người từ tổ dự án doanh nghiệp mời nhóm nghiên cứu hóa của bọn họ đi ăn.  

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

Đến lúc vào bàn mới phát hiện bên kia chỉ nhắm vào một mình Phối Chấp, lời thì khen ngợi mà ý lại mỉa mai, đã vậy họ còn liên tục chuốc say Phối Chấp.  

Tôi hỏi kỹ thông tin công ty bên đó, tra xong mới phát hiện là công ty của nhà Trương Kiều.  

Tôi nghiêng người, lạnh lùng nhìn Trương Kiều đang ngồi xem phim.  

"Cậu nhìn tôi làm gì?"  

"Là cậu sắp xếp người đến gây phiền phức cho Phối Chấp đúng không?"  

Trương Kiều tạm dừng bộ phim đang xem, nhìn tôi với vẻ mặt vô tội, hai tay xòe ra: "Sao có thể gọi là gây phiền phức chứ? Tôi đang giúp đỡ cho sự nghiệp của bạn trai cậu mà?"  

"Tống Yên Nhiên, đừng có nhìn tôi với cái vẻ mặt đó chứ. Phối Chấp sắp đi làm rồi, bây giờ cậu cũng không giúp được gì cho anh ta."  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lan-dau-gap-em-ustd/chuong-6.html.]

"Công ty nhà tôi dạo này có dự án mới, đãi ngộ cũng tốt lắm. Không phải Phối Chấp rất nghèo sao? Mức thưởng của dự án này cũng không tệ đâu."  

Tôi cầm lấy chìa khóa xe Maserati trong ngăn kéo, lúc đi ngang qua Trương Kiều, tôi đạp một phát cực mạnh vào ghế cô ta khiến cô ta ngã nhào xuống đất.  

"Vậy thì cảm ơn Tổng giám đốc Trương vì vài đồng tiền lẻ đó."  

Tôi lạnh lùng quay đầu lại nhìn cô ta, Trương Kiều lần đầu tiên thấy tôi giận dữ như vậy, định quát lại tôi nhưng không nói nên lời.

16

“Tiểu Phối à, các bạn cùng khóa với cháu đang nhận offer liên tục, sao cháu chưa có gì cả?”  

“Nghe cháu gái chú nói, cháu rất xuất sắc, chỉ là gia cảnh hơi kém một chút. Không sao, chú tên là Trương Thành Bình, cứ gọi là chú Trương là được. Sau này theo chú, chắc chắn chú sẽ không để cháu chịu thiệt. Dự án này, cháu cảm thấy thế nào?”  

“R ư ợ u này thơm lắm, chắc trước kia Tiểu Phối chưa từng uống đâu. Nào, thử xem.”  

Trương Thành Bình không cho Phối Chấp cơ hội nói chuyện, nhìn bề ngoài thì như đang tán dương anh, nhưng trong lời nói lại lộ rõ ý xấu. 

Tôi đứng ngoài cửa, nói nhỏ với nhân viên phục vụ vài câu, sau đó cố kiềm chế cơn giận đẩy cửa bước vào. 

Ở ghế chủ trì, Trương Thành Bình đang giả vờ nói chuyện với Phối Chấp. 

Tôi nở nụ cười mỉa mai: “Chú Trương, r ư ợ u gì mà thơm như vậy, cho cháu nếm thử được không?” 

Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng lập tức đổ dồn về phía tôi, bao gồm cả Phối Chấp. 

Tôi có hơi chột dạ, tránh ánh mắt của anh, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cũng không kém phần tự tin, nhìn thẳng Trương Thành Bình. 

Trên đường tới đây tôi đã nghĩ kĩ rồi, dù sao cũng phải nói với bố tôi, với tính cách nhiều chuyện của ông, sớm muộn cũng sẽ điều tra hết tông ti họ hàng của Phối Chấp.

Thay vì đợi bố tôi phanh phui làm tôi trở tay không kịp, chi bằng để tôi tự thú trước mặt Phối Chấp còn hơn. 

Chỉ là… không biết phản ứng của Phối Chấp sẽ như thế nào khi phát hiện ra tôi hoàn toàn khác với cô nàng ngoan ngoãn, nghe lời mà anh vẫn yêu suốt mấy tháng qua.

“Cô là ai?”  

Tôi cười nhẹ: “Chú Trương, chú mời bạn trai cháu ăn cơm, sao lại không gọi cháu ăn cùng chứ? Cháu là Tống Yên Nhiên.”  

Trương Thành Bình nghe thấy tên tôi, trên mặt thoáng chút ngạc nhiên, rõ ràng Trương Kiều đã nói xấu tôi không ít lần. 

Ông ta đơ một lúc, không định để tôi ngồi vào bàn. 

Tôi tự tin vòng qua ông ta, cầm chai r ư ợ u mà ông ta nói là ngon rót cho mình một ly. 

Tôi nhăn mặt, ho khan hai tiếng: “Chú Trương, r ư ợ u này cũng bình thường thôi.”  

Trương Thành Bình xanh mặt, nói rằng tôi là con nhóc không hiểu r ư ợ u, đừng lãng phí.  

“Thật sao?” Tôi bấm chuông phục vụ.  

Hai nhân viên phục vụ hiểu ý, mang vào một hộp r ư ợ u gói bằng vải lụa đỏ rất tinh xảo: “Cô Tống, đây là r ư ợ u cô để tại cửa hàng, bây giờ mở ra nhé?”  

Trương Thành Bình rướn đầu lên nhìn, bên trong hộp lụa đỏ là một chai Romanée-Conti. 

Ông ta thầm hít một hơi lạnh.  

Tôi nhếch mép nhìn phục vụ: “Đổi sang phòng khác đi.”  

Nhân viên phục vụ gật đầu, cung kính nói: “Cô là khách quý của nhà hàng, chúng tôi luôn chuẩn bị sẵn phòng riêng cho cô.”  

Tôi nháy mắt với Lâu Miên, cô ấy lập tức dẫn các bạn cùng lớp đến phòng mới. 

Tôi hơi hồi hộp, đưa tay ra trước mặt Phối Chấp. 

Anh vẫn ngồi yên một bên, không có vẻ gì là ngạc nhiên trước thái độ kỳ lạ của tôi. 

Tôi rụt rè lén nhìn anh, lại chạm phải đôi mắt sâu lắng của anh.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play