"Được rồi, cô đừng quấy rầy chúng tôi ăn cơm nữa." Tôi vẫy tay, ra hiệu cho cô ta đừng đứng đây nữa.
Trương Kiều đi được vài bước lại quay đầu nhìn, không cam lòng ngồi xuống bàn gần đó để âm thầm quan sát.
Đôi mắt đen láy của Phối Chấp nhìn tôi.
Tôi bỗng cảm thấy lo lắng.
Không lẽ anh ấy phát hiện ra điều gì rồi?
Tôi nở nụ cười nịnh nọt, cố gắng đánh trống lảng.
"Cô gái vừa nãy trước đây hay b ắ t n ạ t em lắm đúng không?" Sắc mặt anh ấy không được tốt lắm: "Anh thấy thái độ của cô ta với em không được thân thiện cho lắm."
B ắ t n ạ t tôi á?
Ai cơ?
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Trương Kiều?
Hình như Phối Chấp hiểu lầm rồi.
Dù tôi với Trương Kiều luôn đối đầu với nhau, nhưng cô ta chưa bao giờ thắng được tôi.
Tôi đâu phải dạng thỏ non ngoan ngoãn gì, tôi không b ắ t n ạ t người khác là tốt lắm rồi.
Mấy trò trẻ con của Trương Kiều ấy à, không đáng để tâm, đôi khi đấu khẩu với cô ta cũng rất thú vị.
Ánh mắt Phối Chấp nhìn tôi có chút đau lòng, anh ấy gắp cho tôi thêm hai miếng thịt kho tàu.
Tôi lập tức giả vờ tỏ ra đáng thương: "Ừm, mọi người đều không thích em."
Thịt kho tàu, thật ngon.
Bàn tay anh ấy từ từ di chuyển lên đầu tôi, xoa xoa hai cái.
Có vẻ cảm thấy sờ rất đã, anh ấy lại xoa thêm hai cái nữa.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy bằng ánh mắt đầy khó hiểu, chỉ thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh:
"Không sao, anh thích em."
Ai cứu tôi với.
9
Ăn trưa xong, Phối Chấp không quay về trường.
Anh ấy nói: "Không thể để em đi học với anh mãi được."
Tôi: ?!?!!?!?
Tôi hoảng hốt.
Phối Chấp cứ kiên quyết, tôi đành phải đồng ý.
Chiều hôm đó học môn quản lý, giảng viên điểm danh vốn định bỏ qua tên tôi, nhưng lại thấy tôi run rẩy giơ tay lên.
Biểu cảm của cô giống như gặp phải ma vậy...
Phối Chấp ngồi ngay bên cạnh tôi. Để không làm hỏng hình tượng, tôi cố gắng chăm chú nghe giảng.
Nhưng mà, tôi như thể có thù với học hành, chưa được một nửa buổi học, tôi đã bắt đầu gục xuống bàn như gà mổ thóc.
Trong cơn buồn ngủ, một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy tôi, để đầu tôi tựa lên vai anh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lan-dau-gap-em-ustd/chuong-4.html.]
Khi tôi tỉnh dậy, lớp học đã vắng tanh.
Tôi nhìn Phối Chấp, Phối Chấp nhìn tôi.
Thảm rồi.
Hình tượng nữ sinh chăm chỉ của tôi sụp đổ mất tiêu rồi.
Giọng nói dịu dàng của Phối Chấp vang lên: "Đêm qua em ngủ không ngon à? Em xem lại vở ghi chép đi, anh đã đánh dấu hết những điểm quan trọng rồi."
Không biết từ lúc nào, quyển giáo trình của tôi đã ở trong tay Phối Chấp.
Tôi từ từ lật ra, những điểm chính đã được tô bằng đủ loại bút màu khác nhau.
Tôi đỏ mặt, cúi đầu ngoan ngoãn đi theo Phối Chấp.
Khi đi ngang qua sân bóng rổ, Chu Đồng Vũ đang đẫm mồ hôi vẫy tay chào tôi.
Thấy Phối Chấp đứng bên cạnh tôi, cậu ấy lập tức tỏ ra khó chịu, chắc là vẫn giận chuyện ban sáng đây mà.
Chu Đồng Vũ nhẹ nhàng đẩy quả bóng vào tay Phối Chấp: "Anh bạn, chơi một trận không?"
Tôi cảm thấy rất lo lắng, Chu Đồng Vũ đã học chơi bóng rổ từ nhỏ, thể lực hơn những người đồng trang lứa rất nhiều.
Phối Chấp trông gầy gò hơn cậu ấy rất nhiều, tôi sợ anh ấy sẽ bị thương.
Tôi trừng mắt với Chu Đồng Vũ, định kéo Phối Chấp đi, nhưng những cậu trai khác trên sân bóng cũng xúm lại.
"Này, đây là bạn trai của chị Tống à? Giao lưu chút đi, làm vài trận nào."
Người vừa nói là một thành viên trong câu lạc bộ bóng rổ của trường, từ khi mới nhập học đã theo đuổi tôi, chắc thấy Phối Chấp không vừa mắt đây mà.
Phối Chấp đưa túi cho tôi, anh đưa tay đón lấy quả bóng rồi ra hiệu ‘OK’ cho tôi.
Tôi đứng bên ngoài, trong lòng lo lắng.
Chỉ thấy Phối Chấp cầm bóng, cong đầu gối, rồi như một tia chớp nhanh chóng lướt qua phòng thủ, bật cao lên, quả bóng nhẹ nhàng bay vào rổ.
Những ngón tay thon dài của Phối Chấp khéo léo giữ lấy bóng, cổ tay hơi gập lại, rồi lại ghi bàn thêm một lần nữa.
Qua ba hiệp, Phối Chấp chiến thắng.
Chu Đồng Vũ đứng bên cạnh, há hốc mồm không thể tin nổi.
Tôi bồn chồn đứng đó rất lâu, khi Phối Chấp vừa bước xuống sân, tôi không kiềm chế được mà ôm cổ anh ấy, hôn một cái.
Phối Chấp, quá đẹp trai.
Khi tôi nhận ra hành động này không phù hợp, thậm chí còn phá hỏng hình tượng, tôi lên tiếng, định giải thích với anh ấy.
Đôi mắt sâu thẳm của Phối Chấp cũng đang nhìn tôi…
Anh ấy vòng tay qua eo tôi, cúi đầu hôn sâu.
Tiếng hít thở xung quanh vang lên, Chu Đồng Vũ – cái tên vô tâm đó – còn đang cầm điện thoại quay video.
Tay còn lại của Phối Chấp lướt qua tai tôi, nhẹ nhàng bóp một cái.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, nhưng anh ấy vẫn giữ vẻ thư sinh, điềm tĩnh như không.
Nhịp tiến triển này nhanh thật.
Nhưng mà, tôi thích.