Có một khoảnh khắc, tôi muốn nói thật với anh ấy.
Nhưng nhìn vào chiếc áo khoác cũ nát, thậm chí còn có lỗ thủng trên người anh, lại nhớ đến tờ đơn xin trợ cấp dành cho học sinh nghèo mà anh cầm hôm đó, tôi không dám nói.
Vì vậy, tôi đạp chiếc xe đạp điện công cộng, chạy thẳng về căn biệt thự nhỏ của mình để thu dọn hành lý và chuyển về ký túc xá ngay trong đêm.
Nhớ lại những cảnh tượng ban ngày, tôi trằn trọc không sao ngủ được.
Tôi đã phân vân rất lâu, lật đi lật lại khung chat, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn đó.
Ban đầu, tôi thích Phối Chấp là vì anh ấy đẹp trai.
Sau này, tôi dần đắm chìm trong khí chất đặc biệt của anh.
Tôi thích nhìn anh ấy chăm chú nghe giảng, thích nhìn khoảnh khắc anh tập trung làm thí nghiệm.
Khi anh nghiêm túc, dường như thế giới chỉ còn lại những gì anh đang thấy.
Tôi từng nghĩ, nếu Phối Chấp thích tôi thì sao nhỉ?
Khi ấy, trong mắt anh chỉ còn lại một mình tôi, cảnh tượng đó sẽ thế nào đây?
Nhưng mọi thứ đến quá bất ngờ, khiến tôi cảm thấy không chân thật.
Phối Chấp, tại sao anh lại thích em chứ?
Khi tôi còn đang ngẩn người, màn hình điện thoại bỗng sáng lên.
Là tin nhắn của Phối Chấp.
Anh gửi một bức ảnh, chụp trang sách với một chiếc bookmark.
Nét chữ nhẹ nhàng nhưng đầy mạnh mẽ, trên đó viết:
"Trên mảnh đất hoang vu của anh, em là bông hồng cuối cùng."
[Nếu em tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên, thì ngay lần đầu gặp em, anh đã thích em rồi. Anh đổi nhóm thí nghiệm, cũng là vì muốn được nhìn thấy em mỗi ngày.]
Trái tim tôi đập mạnh như có một tia sét trong n.g.ự.c trái.
7
Sáng sớm, tôi tranh thủ lúc cô chú mở cửa để chuyển đồ vào ký túc xá, nơi mà trước kia tôi chưa từng đặt chân đến, lúc sắp xếp mọi thứ xong xuôi cũng đã đến trưa.
Chu Đồng Vũ xách một đống túi lớn túi nhỏ toàn hàng xa xỉ đứng dưới ký túc xá của tôi.
"Cái gì đây?"
"Mùa xuân sắp đến rồi, stylist của cậu gửi đến cho cậu những món đồ thiết kế mới nhất. Gửi đến nhà thì cậu không có ở đó, chị ấy nhờ tôi mang qua cho cậu. Nặng c h ế t đi được, cậu mau cất đi."
"Cậu thật quá đáng đấy, nói đi là đi trong đêm luôn à."
À, tôi nhớ ra rồi.
Mẹ tôi sắp xếp cho tôi một stylist, mỗi mùa đều gửi cho tôi vài món đồ thời trang cao cấp.
Tối qua rời đi vội vàng quá, tôi quên mất không nói với stylist là tôi đã chuyển nhà.
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Nhìn qua một chút, đúng là stylist đẳng cấp, con mắt thẩm mỹ thật tuyệt vời.
Haizz, quà và tình yêu đều bội thu, thật tuyệt cà là vời?
Tôi lục trong túi nhỏ, lấy ra một chuỗi vòng tay ngọc trai, dưới ánh nắng nó tỏa ra ánh sáng rực rỡ, rất đẹp, thế là tôi đeo luôn lên tay.
Đúng lúc này, có người bất ngờ gọi tên tôi: "Tống Yên Nhiên."
Tôi quay đầu lại, Phối Chấp đang từ bên kia đường bước tới.
Tôi hoảng hốt, vội vàng ném chiếc vòng tay ngọc trai vào túi của Chu Đồng Vũ, cố gắng nở nụ cười rụt rè, ngoan ngoãn hết mức có thể.
"Phối Chấp, anh đến sớm thế à? Em cứ nghĩ chiều anh mới đến cơ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/lan-dau-gap-em-ustd/chuong-3.html.]
"Trưa nay làm xong thí nghiệm sớm, nên tranh thủ qua thăm em."
Ánh mắt của Phối Chấp lạnh lùng lướt qua Chu Đồng Vũ.
Chu Đồng Vũ chẳng thèm quan tâm: "Không thể nào, tối qua Miên Miên còn bảo với em là hôm nay cô ấy rất bận, một đống thí nghiệm chưa làm xong, hai người không cùng nhóm nữa à?"
Ánh mắt của Phối Chấp đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Cậu đến tìm Yên Nhiên có chuyện gì à?"
Chu Đồng Vũ tính nóng như kem, cậu ấy đáp lại đầy khiêu khích: "Sao nào, tôi với cô ấy là bạn thân bao nhiêu năm, chẳng lẽ không có chuyện gì cũng không được đến tìm à? Nay đến để đưa..."
Thấy cậu ấy sắp làm hỏng chuyện tốt của mình, tôi vội vàng bịt miệng cậu ấy lại: "Sắp đến sinh nhật Lâu Miên rồi, Chu Đồng Vũ mua ít quà và đến nhờ em tư vấn."
"Quà?"
"Em thích mấy thứ này à?" Phối Chấp liếc qua đống túi hàng xa xỉ trên tay của Chu Đồng Vũ với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tinh thần tôi lập tức tỉnh táo lại.
Một cô gái trẻ nghèo khó, luôn cố gắng vươn lên như tôi làm sao có thể thèm khát mấy thứ phù phiếm này được?
Xa hoa! Lãng phí! Thật là đáng ghét!
Vẻ mặt trở nên tôi nghiêm túc hơn: "Không thích, mấy thứ này chẳng có gì hay ho cả. Chỉ là vật ngoài thân, nông cạn."
Mặt Chu Đồng Vũ đen xì: Cậu thích lắm cơ mà, năm ngoái cậu còn bay đến Paris để mua mấy thứ này đấy, cứ diễn đi, diễn tiếp đi.
Thấy Phối Chấp đã đến, Chu Đồng Vũ quay lưng định rời đi.
Tôi đ i ê n c u ồ n g nháy mắt ra hiệu: Cậu định mang mấy món bảo bối của tôi đi đâu đấy?
Cậu ấy đáp lại tôi bằng một cái nháy mắt: Cậu đoán xem.
Phối Chấp đang đứng ngay cạnh tôi, tôi chỉ có thể đau đớn nhìn tên ngốc đó từ từ rời đi.
8
Buổi trưa, chúng tôi đi ăn ở nhà ăn, Phối Chấp bảo tôi tìm chỗ ngồi trước, lát nữa anh ấy sẽ đến.
Trương Kiều, người lúc nào cũng đối đầu với tôi, vừa nhìn thấy tôi thì lập tức mỉa mai: "Sao? Không phải nói nhà cô giàu lắm sao? Sao đột nhiên lại về kí túc xá ở, còn xuống nhà ăn nữa chứ?"
Tôi nhìn quanh, may mà Phối Chấp đang lấy cơm ở phía xa, chắc anh ấy không nghe thấy.
Nhìn cái vẻ mặt đáng ghét của cô ta, tôi không nhịn nổi nữa: "Chị đây xuống trần để trải nghiệm cuộc sống."
"Thế à? Đừng nói cô là con riêng, bị đuổi khỏi nhà đấy nhé?" Cô ta cười đầy ác ý, còn cố tình nói lớn, như thể muốn mọi người xung quanh đều nghe thấy.
"Trí tưởng tượng của cô phong phú thật. Chỉ là tôi đang yêu thôi, yêu bạn trai nên mới dọn vào ký túc xá, có gì sai?"
Cô ta nhìn quanh chỗ ngồi của tôi: "Bạn trai?"
Haizz, tôi không định khoe đâu, là cô ép tôi đấy.
"Là sinh viên Bắc Đại, Phối Chấp." Tôi cười híp mắt, nhìn Phối Chấp đang đi tới từ đằng xa.
Trường tôi cách Bắc Đại không xa, tên tuổi của Phối Chấp cũng khá nổi tiếng.
Tôi nhớ kỳ trước, Trương Kiều còn thấy bức ảnh chụp góc nghiêng của Phối Chấp trên diễn đàn trường, mê mẩn ngắm nửa ngày.
Trương Kiều bật cười lớn như chưa từng được người: "Sinh viên Bắc Đại, Phối thần? Cô với Phối thần thần yêu nhau à?"
"Tống Yên Nhiên, cô đang mơ mộng cái gì thế?"
Phối Chấp bưng hai xuất cơm, sắc mặt không tốt lắm: "Bạn học này, chuyện tôi yêu đương buồn cười lắm à?"
Anh ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, cẩn thận sắp xếp đồ ăn, rồi lạnh lùng nhìn Trương Kiều.
Trương Kiều kinh ngạc mở to mắt .
Thật sự là Phối Chấp.