Cố Cửu Cửu và Cố Ngạn Sâm vô cùng hòa hợp với nhau. Ở kiếp trước, nàng ta luôn mơ ước có một người anh trai, giờ đây trước một người anh hào hoa phong nhã như Cố Ngạn Sâm, nàng ta liền tự động trở thành một cô em gái dịu dàng, đáng yêu. Dĩ nhiên, nàng ta không dám thay đổi quá rõ ràng, dù sao nàng ta cũng không phải là người bản địa. Dù sở hữu phần lớn ký ức của nguyên chủ, nhưng nàng ta vẫn nghĩ giữ mình kín đáo sẽ tốt hơn. Nàng ta đâu phải kiểu người thích gây chú ý.
Tuy nhiên, sự thật chứng minh rằng nàng ta đã lo lắng thái quá. Dù Cố Ngạn Sâm có hơi nghi ngờ trước sự thay đổi của nàng ta, nhưng trong lòng hắn vui mừng và hài lòng nhiều hơn. Hắn không phải không nhận ra sự khác thường của muội muội. Nhưng ngẫm lại, có ai từ nhỏ đến lớn không thay đổi? Điều quan trọng là so với muội muội trầm mặc trước đây, hiện tại nàng dường như khiến người khác yêu mến hơn. Vẫn là muội muội trước đây quá trầm lặng.
Rốt cuộc muội muội đã trưởng thành, thật là tốt. Cố Ngạn Sâm thấy vui mừng trong lòng, thầm mong nàng có thể mãi như thế này.
Hắn nhìn muội muội, đôi mắt sáng như ngọc đen của nàng ta lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, khiến hắn bỗng nhớ lại hình ảnh nàng thuở nhỏ. Khi đó, mẹ còn sống, muội muội hắn vẫn còn ngây thơ hồn nhiên, nhớ lại thật là hoài niệm.
Cố Cửu Cửu chu miệng nhỏ, ân cần hỏi han hắn về những trải nghiệm khi đi học xa, trong ánh mắt nàng ta tràn đầy ý cười ấm áp. Cảm giác ấm áp đó dường như chảy vào lòng hắn. Cố Ngạn Sâm ngây người trong chốc lát.
Ánh nắng buổi sáng rọi xuống họ, đẹp như một bức tranh.
Cố Gia Mộng vẫn mong đợi đại ca có thể nhìn thấu mọi chuyện, giúp nàng xua đuổi hồn ma, giành lại cơ thể của mình. Nhưng nàng không biết, ngay từ đầu, từ trong sâu thẳm trái tim, Cố Ngạn Sâm đã chấp nhận Cố Cửu Cửu.
Nàng nhìn đại ca trò chuyện với Cố Cửu Cửu, dáng vẻ và cử chỉ của huynh ấy có gì đó khác so với ngày thường. Nhưng cụ thể là gì, nàng lại không thể nói ra. Tính cách nàng vốn trầm lắng, suy nghĩ cũng không đủ nhanh nhạy, nhưng thái độ của đại ca, nàng không thể nhìn lầm. Dường như hắn rất vui vẻ khi ở bên canh hồn ma kia.
Cố Gia Mộng chỉ cảm thấy lồng ngực nặng nề, đau xót không nói nên lời. Nàng biết Cố Cửu Cửu tốt hơn mình, được người khác yêu mến hơn. Nàng đã biết ngay từ đầu, nhưng vẫn không thể ngăn được nỗi đau trong lòng.
Nàng rất muốn nói với đại ca, người đó không phải là nàng, người đó đã chiếm đoạt cơ thể nàng. Nhưng hiện tại nàng chẳng có bản lĩnh nào, linh hồn rời khỏi thân xác, không còn là người của cõi trần, làm sao nàng có thể trở lại thân xác của mình?
Cố Gia Mộng ngẩn ngơ, không thể hiểu nổi tại sao mình lại rơi vào tình cảnh này. Rõ ràng nàng đang sống rất tốt, vì sao đột ngột trở thành một hồn ma lang thang? Nếu sau khi chết, không còn tri giác cũng đành, nhưng đằng này, nàng lại nhìn thấy rõ mọi thứ.
Không biết những người bị “mượn xác hoàn hồn” trước kia có sẵn lòng để người khác mượn không? Có phải nàng quá ích kỷ?
Cố Gia Mộng cảm thấy mơ hồ. Rốt cuộc nàng đã chết hay là chưa? Nàng lơ lửng trong nhà họ Cố, nhìn Cố Cửu Cửu từng chút một trở nên rực rỡ, ngày càng thân thiết hơn với gia đình họ Cố.
Thời gian trôi qua, bản tính của Cố Cửu Cửu dần dần được bộc lộ, khi thì phóng khoáng mạnh mẽ, khi thì dịu dàng thân thiện, dần chiếm được sự yêu mến của mọi người trong nhà họ Cố.
Không chỉ Cố Ngạn Sâm, ngay cả Cố thượng thư cũng bắt đầu chú ý, quan tâm đến trưởng nữ có nét giống với người vợ đã khuất, thỉnh thoảng lại thể hiện sự yêu thương. Gần đây Cố Gia Mẫn và Cố Gia Vinh cũng không ngớt lời khen ngợi tỷ tỷ, có ai không thích một tỷ tỷ vừa hiền lành vừa thông minh cơ chứ? Thậm chí dưới sự nỗ lực làm thân của Cố Cửu Cửu, ngay cả Diêu thị cũng sẵn lòng chăm sóc nàng ta thêm vài phần. Diêu thị không có con trai, sau này chắc chắn phải dựa vào Cố Ngạn Sâm, nếu trước đây qua lại vì thể diện, bây giờ, cho dù không vì Cố Ngạn Sâm, bà ta vẫn sẵn sàng ưu ái Cố Cửu Cửu.
Kỳ thực, nào chỉ là chủ tử? Bây giờ cả nhà họ Cố, nhắc đến đại tiểu thư, ai chẳng khen ngợi vài câu? —— Người vừa có phong thái tao nhã, tính tình lại vô cùng tốt. Bà vú của Cố Gia Mộng, Triệu thị không ít lần thở dài cảm thán, tiểu thư của bây giờ ngày càng giống phong thái năm xưa của phu nhân, chính là có dáng vẻ của một tiểu thư danh giá.
Chớp mắt, năm mới đã cận kề, bên trong nhà họ Cố trở nên bận rộn. Năm nay, Diêu thị phá lệ yêu cầu Cố Gia Mộng hỗ trợ lo liệu việc nhà, hơn nữa còn dạy bảo nàng ta từng chuyện một.
Cố Cửu Cửu thông minh tinh tế, tâm tư nhanh nhạy, nên hiểu ngay Diêu thị đang chỉ dạy nàng ta cách quản lý gia đình. —— Trước đây, khi nguyên chủ còn sống, Diêu thị không để nàng tham gia công việc nhà, ngoài mặt nói là vì muốn tốt cho nàng, bên trong ra sao, nàng ta cũng đoán được phần nào. —— Cố Cửu Cửu thành tâm cảm ơn, nàng ta cũng không mong Diêu thị coi mình như con ruột, chỉ cần bà ta làm tròn bổn phận của một phu nhân là nàng ta đã hài lòng rồi.
Dù bận đến mức chân không chạm đất, nhưng Cố Cửu Cửu vẫn tràn đầy tinh thần, quyết tâm cao độ.
Chỉ khi đêm xuống, nằm trên giường, nàng ta mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Đến bây giờ, nàng ta mới thực sự tìm được chỗ đứng trong nhà họ Cố. Ôi, giá mà nguyên chủ mạnh mẽ hơn một chút, nàng ta đâu phải tốn công sức đến vậy? May là không quá muộn. Nghe ý tứ của Diêu thị, đến năm mới, có thể sẽ đưa nàng ta ra ngoài xã giao.
—— Năm tới, nàng ta sẽ mười bốn tuổi, cũng đến tuổi bàn chuyện hôn nhân. Nàng ta biết rõ, hôn sự của mình nằm trong tay Diêu thị, may là mối quan hệ gần đây của nàng ta với Diệu thị đã thân thiết hơn. Dù sao cũng là một cô nương, lại có ý lấy lòng, thiết nghĩ Diêu thị sẽ để ý đến nàng ta phần nào. Không biết Diêu thị sẽ tìm cho nàng ta một người như thế nào đây.
Cố Cửu Cửu lăn qua lăn lại trên giường, lúc thì hài lòng, lúc thì lo lắng, suy nghĩ miên man mãi đến tận canh ba mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Đến canh năm, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, chiếu sáng khung cửa sổ. Cố Cửu Cửu chẳng buồn ngủ nữa, khoác áo ngồi dậy, lặng lẽ suy nghĩ.
Trong ánh đèn mờ ảo, mái tóc dài của Cố Cửu Cửu buông xõa mềm mại, đẹp đến nao lòng.
Ngay cả Cố Gia Mộng cũng ngây người. Từ khi linh hồn rời khỏi thân xác, nàng vẫn luôn dõi theo Cố Cửu Cửu, chưa từng từ bỏ ý định quay lại cơ thể của mình.
Ba tháng đã trôi qua, nàng nhìn Cố Gia Mộng hòa nhập vào nhà họ Cố, từng chút một xóa đi tất cả những ấn tượng mà nàng để lại, hay nói đúng hơn, xóa đi mọi dấu vết nàng từng tồn tại.
Bây giờ, đại tiểu thư nhà họ Cố không thích chơi cờ, cũng không còn dành thời gian thêu thùa. Nàng ta lúc thì đoan trang hiền thục, lúc thì hoạt bát dễ thương, tính cách thay đổi, tinh nghịch lanh lợi.
Cố Gia Mộng phải thừa nhận, Cố Cửu Cửu vượt trội hơn nàng rất nhiều, xứng đáng làm tiểu thư nhà họ Cố hơn, xứng đáng làm con gái của cha mẹ, muội muội của đại ca, và là tỷ tỷ của Gia Mẫn, Gia Vinh.
Thậm chí Cố Gia Mộng còn tự hỏi, có lẽ từ đầu đến cuối đều do nàng tưởng tượng, do nàng ganh tỵ với sự thông minh và nhan sắc của Cố Cửu Cửu nên mới sinh ra những hoang tưởng trong giấc mơ ấy. Nếu không, tại sao ai cũng thích Cố Cửu Cửu mà không phải nàng?
Nhưng, nếu Cố Cửu Cửu là nàng, vậy nàng là ai?
Cố Cửu Cửu bảo Tiểu Hỷ Nhi làm đôi bao tay có các ngón tách rời để tặng cha mẹ và huynh muội. Đôi găng tay mới lạ và xinh đẹp này hiển nhiên nhận được sự yêu thích của mọi người.
Cố Gia Vinh còn nhỏ, ôm lấy đôi găng tay màu hồng, vui đến mức không muốn buông ra.
Cố Cửu Cửu đùa cô bé: “Biết thế thì ta đã làm thêm lớp lót lông rồi.” Lời vừa dứt, trong mắt nàng ta thoáng hiện vẻ u buồn. Câu nói đùa này, ngoài nàng ta ra, chẳng ai có thể hiểu được. Dù ở nơi đây, nàng ta đã có gia đình, nhưng trong lòng vẫn còn nỗi niềm khó dứt bỏ. Nàng ta chỉ có một mình, cô đơn lạc lõng ở thế giới xa lạ này.
Nàng ta siết chặt nắm tay, tự động viên mình, Cố Cửu Cửu, đa sầu đa cảm không phải là tính cách của mày. Cố lên, chắc chắn mày sẽ vượt qua!
Ngay khoảnh khắc ấy, đôi mắt nàng ta tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khiến Cố Ngạn Sâm phải ngỡ ngàng, và làm Cố Gia Mộng, người luôn đứng cách nàng ta ba bước, cũng bàng hoàng kinh ngạc.