Cũng không chắc liệu có phải định mệnh hay không, nhưng đôi khi điều mà chúng ta dự định lại rẽ sang một lối khác.

Tianrawat giương mắt nhìn vào sự tối tăm. Sự bất tỉnh trong một chốc càng khiến anh không biết mình đang ở đâu. Trong sự tối tăm đó thì anh vẫn nghe đầy tiếng người nói xung quanh, không biết ai là ai. Sau đó thì biết được là do mí mắt anh vẫn đang nhắm.

Chàng trai muốn mở mắt nhưng lại không dễ dàng như đã nghĩ. Càng tỉnh táo bao nhiêu thì càng cảm nhận sự đau đớn đang lao đến nhiều bấy nhiêu.

Xảy ra chuyện gì? Tianrawat có lẽ không thể hỏi ai. Vì ngay cả động đậy ngón tay, anh vẫn không làm được.

“Phải nói rất may mắn khi bệnh nhân đến tay bác sĩ kịp thời.” Giọng nói không quen thuộc vẫn ở cạnh giường.

Advertisement

“Con tôi chắc chắn không sao chứ bác sĩ?” Lần này Tianrawat nhận ra được ngay lập tức đó là giọng bà Sajee đang nói.

Mẹ làm gì ở đây? Là suy nghĩ cuối cùng của anh, trước khi mọi thứ dập tắt đi.

Bất tỉnh bao lâu rồi có lẽ anh không biết. Chỉ biết là khi mở mắt ra lần nữa, điều đầu tiên nhìn thấy là gần như toàn bộ thành viên trong gia đình đến đứng bên cạnh giường. Ngay cả dì Pa cũng đến, và khiến anh giật mình nhất là mẹ đang khóc sướt mướt như sắp chết.

“Đau ở đâu không con?”

Tay của mẹ run run khi cố gắng thận trọng cầm tay anh vốn đang cắm ống truyền nước biển vì sợ sẽ làm anh đau hơn vậy nữa. Pariwat vốn đang ở Chiang Kong cũng đến, vươn tay ra chạm vào người anh, có vợ là Monwathu đứng bên cạnh với sắc mặt lo lắng. Mọi người như thể thiếu ngủ nhiều đêm. Anh thầm quan sát thấy mắt anh trai đỏ đến sưng.

“…Ở đâu?” Tianrawat cố gắng hỏi bằng giọng gần như khô khốc qua máy trợ thở. Dù người khác không nghe, nhưng Pariwat cũng hiểu nên liền vội nói.

“Ở bệnh viện. Cậu lái xe lao xuống kênh giữa đường.”

Người đang nằm trên giường, bệnh nhân trong phòng ICU [chú thích người dịch: phòng hồi sức đặc biệt] nhìn gương mặt kiệt sức của Pariwat.

“Cũng may có người đến cứu kịp. Cậu hôn mê hai ngày.” Pariwat kể tiếp. Anh vẫn còn nhớ lời bác sĩ nói tình trạng là 50:50. Nếu Tianrawat không tỉnh, thì càng có nguy cơ sẽ…

Hai ngày chờ đợi định mệnh dẫn lối. Anh và mọi người bỏ hết mọi việc đang làm để đến trông chừng người bệnh. Mẹ ngất lên ngất xuống nhiều lần đến mức phải sơ cứu khi thấy bộ dạng của con trai. Khi tỉnh lại thì khóc đến không ra người ngợm khi người ở tại hiện trường kể lại đã xảy ra chuyện gì trong phút giây nguy cấp của Tianrawat.

~~~

Một tuần sau, bác sĩ kiểm tra phân tích rằng Tianrawat đã tỉnh táo nói chuyện hiểu được, có lẽ đã qua giai đoạn nguy kịch, có thể chuyển ra phòng bệnh thường. Nên mọi người đều nhẹ nhõm. Nhưng Tianrawat vẫn phải nghỉ ngơi thêm một tháng nữa, vì nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng.

Người bệnh nằm nhìn trần nhà đang cố gắng ngẫm lại sự việc xảy ra. Sau khi ra ngoài đi gặp Yada tại nhà hàng ven thành phố vốn không quá xa nhà, trên đường về nhà là con đường ven kênh thoát nước, tự dưng có xe tông từ đằng sau khiến anh bị đập vào tay lái. Sau đó lý trí anh mất vụt.

Ri kể là xe của anh lao xuống kênh, may là anh thoát được.

Dù đang nghỉ ngơi tại bệnh viện, những tin nhắn cũ vẫn tiếp tục được gửi vào di động của anh. Tianrawat vươn tay cầm tin nhắn gần nhất lên nhấn đọc với ánh mắt trầm lặng hơn mức bình thường.

Đây chỉ là dạy dỗ nhẹ nhàng. Nếu không muốn chết thì thôi động đến vợ người khác đi!

Trong khi đọc tin nhắn, có ai đó gõ cửa trước khi bước vào cùng dáng vẻ lịch sự. Người trên giường nhìn một chút rồi cúi xuống đọc tin nhắn lần nữa. Giờ này mẹ không có ở đây vì ra ngoài tìm đồ bồi bổ cho sức khỏe về cho anh ăn, nên đổi thành Sathit – người của bà, đến trông chừng từ sáng.

“Cậu Tian, có người phụ nữ đến xin gặp. Cô ấy bảo tên Yada.” Gương mặt bệnh nhân lập tức căng lên trước khi lên tiếng.

“Không cần cho cô ta vào.”

“Vâng, cậu Tian.” Sathit cung kính nhận lệnh trước khi ra trông chừng trước cửa phòng như cũ.

Đôi lông mày rậm chau lại. Việc gạt bỏ Yada không dễ như đã nghĩ. Vì ả không phải chỉ là người phụ nữ yêu thích sự thú vị bình thường, mà là con gái của doanh nhân nổi tiếng, lại còn là con dâu của chính trị gia đầy quyền lực nữa. Nhưng điều nặng lòng hơn nữa là chồng của ả rất giỏi chuyện phạm tội, đi đối phó kẻ thù khắp nơi.

Nếu nguyên do thật sự của tai nạn lần này đến tai của mẹ thì đảm bảo sẽ không ở yên. Nhưng anh muốn cho chuyện kết thúc, không muốn nó xé to dây ra nữa. Nên anh lựa chọn im lặng.

Trong khi anh là người buộc dây thì anh phải là người tháo dây, nhưng bằng cách nào… Đầu Tianrawat mải suy nghĩ.

~~~

“Ê, sao rồi Tian? Mặt mũi trông tươi tắn lên rồi.” Đám bạn từng ghé qua thăm anh một lần lúc còn nằm trong phòng ICU. Cả đám lại lôi nhau đến động viên nhưng chưa gì đã lập sòng bài đâu ra đó. Lại còn mang đĩa phim đến hớn hở bật xem.

Tụi nó xem bệnh viện là chỗ tiệc tùng hay sao?

Tianrawat nhìn đầy ghen tị khi mọi người đi lại thoải mái. Càng nhìn thì càng khó chịu bản thân khi phải luôn ở trên giường. Cuộc sống bây giờ chán đến ngột ngạt, khi nào thì anh mới hồi phục như bình thường đây.

Còn mấy tên đầu sỏ khi chơi bài đến sạch túi thì cả đám hùa nhau hế lô ra ngoài uống rượu tiếp, giống như đi thăm người bệnh chỉ là tạt ngang. Để cho anh nằm nghỉ ngơi tiếp thêm một tiếng đợi mẹ quay về.

Trong khi đang nằm chán ngán, giọng trong trẻo vang lên bên ngoài.

“Xin chào bác Jee.”

Người phá hỏng sự yên tĩnh rồi cũng xuất hiện. Tianrawat nghĩ trong lòng, một lúc thì thấy đôi mắt tròn tròn đang tò mò nhìn hé qua cửa vào phòng.

“Biến đi đâu mất?” Người nằm trên giường đặc giọng hỏi khi thấy gương mặt cười bông đùa ló ra từ sau cửa đến đứng cạnh giường.

“Ôi, không sao rồi nè. Có thể làm mặt tợn với Mei đến vậy nghĩa là sắp khỏi rồi.” Con bé lắm chiêu còn có thể đem chuyện sống chết của anh ra đùa.

Sau đó cô lén nhìn băng gạc vết thương trên người anh, để cho mẹ anh đứng nói gì đó với bác sĩ ở trước cửa phòng. Còn y tá nghiệp dư thì từ từ chạm vào băng gạc vết thương một cách nhẹ nhàng theo kiểu muốn biết, lại còn làm bộ dạng kiểm tra vết thương như là bác sĩ vậy. Nhưng Tianrawat không quan tâm, vì mải nhìn xem bác sĩ thật sự đứng ở trước cửa phòng đang nói gì với bà Sajee.

Đến khi bác sĩ rời đi, mẹ mới bước vào.

Tianrawat quan sát thấy nước mắt vẫn đang ngấn lại. Nhưng nhỏ Mei, người chưa từng quan sát thấy cái gì, có thể cười hân hoan. Mắt chỉ quan tâm đếm số lượng vết thương trên người anh. Coi bộ định mang đi mua vé số.

Bà Sajee dường như định nói gì nhưng cuối cùng lại đổi ý, quay lại chạm vào cùi chỏ của nhỏ Mei vốn đang quan tâm mấy cái băng gạc vết thương.

“Mei, quay về nghỉ ngơi thì hơn con à. Bác nghĩ con vẫn còn mệt đấy.”

“Không sao đâu ạ. Con đã ngủ rồi.” Giọng nói đó vẫn đang tươi sáng.

“Thế bác mang trái cây ra ngoài thì hơn.” Mẹ anh trả lời trước khi tránh ra ngoài.

Chắc là lén đi khóc lóc đây mà. Tianrawat nhìn theo, định quay lại hỏi nhỏ Mei…

“Anh Tian, tại sao bác Jee lại khóc?”

“Ai mà biết.” Tianrawat trả lời bức bối khi người mặt ngây ngô quay lại hỏi anh.

Sự thật anh mới là người nên hỏi không phải sao? Rằng đã xảy ra chuyện gì trong khi anh bất tỉnh.

“Thế biến đi đâu mất? Sao giờ mới tới?” Trong khi anh nằm nghỉ ngơi đã cả tuần rồi. Nếu anh xảy ra chuyện gì thì chắc gặp nhau trong ngày hỏa thiêu luôn.

Nhỏ Mei vẫn cười khúc khích.

“Trời, bác Jee không nói là em bận việc sao? Dạo này sếp hối thúc.” Nhỏ Mei đáp. Dù cho giọng tươi sáng nhưng khi anh nhìn gần gần thì mới quan sát thấy mặt em gái trông thật sự tái nhợt và mệt mỏi.

Tianrawat cũng không có giận cái gì, biết rõ nghề nghiệp làm trang trí nội thất cũng tương đối bận rộn như nghề nghiệp của anh. Nếu khách hàng khó tính cầu kỳ thì phải chỉnh mẫu cho đến khi hài lòng, đôi lúc phải lên bắc xuống nam đi làm việc bên ngoài cả tháng như thời gian qua.

“Cố gắng làm việc cho tốt. Đừng làm công ty họ phá sản.”

Anh nghĩ lo lắng cho người thuê, sợ rằng sự hậu đậu đổ bể của nhỏ Mei sẽ khiến cho công việc kinh doanh của họ tan tành!

Khi anh nói như vậy, cô càng cười nhiều hơn.

“Cái này Mei cũng không biết đâu.” Rồi tiếp tục ríu rít. “Thật tốt khi đến gặp anh Tian lúc tỉnh, em đến nhiều lần rồi, anh Tian toàn ngủ suốt.”

Dù nhỏ Mei đến trễ một chút, nhưng bầu không khí tịch mịch cũng biến mất hoàn toàn nhờ tiếng cười tươi sáng thân thuộc. Nghĩ lại thì, dù sao cũng ở bệnh viện rồi, Tianrawat muốn bác sĩ kiểm tra tuyến sản xuất endorphin [chú thích người dịch: chất dẫn truyền thần kinh, tạo cảm giác tích cực, giúp giảm đau] trong người nhỏ Mei một chút. Xem có làm việc bất thường hay không, hay là lén ăn uống chất gây nghiện vào cơ thể, nên lúc nào cũng trông vui vẻ, cười toe toét tranh với mặt trời cả ngày. Đây là anh suýt chết đến mẹ khóc lóc sưng mắt đến vậy mà còn cười được.

Dù cho giọng trong trẻo gợi chuyện này chuyện kia với anh, nhưng Tianrawat vẫn phiền lòng chuyện vừa rồi.

Hẳn phải có chuyện gì đó mà mẹ không chịu nói với anh.

Nhưng rồi một ngày nữa trôi qua, nào là bạn bè đến thăm không ngừng, nào là chuyện lộn xộn mà anh là người gây ra, khiến anh rồi cũng quên đi chuyện đang nghi ngờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play