Cho đến khi quá chiều, bàn tay đang vẽ mẫu phải ngừng lại vì tiếng kêu của di động mà anh không nhớ là đã để ở đâu.
Tianrawat chưa kịp đứng dậy tìm, nhỏ Mei đã vội chạy đến đem cho và báo cáo toàn bộ.
“Anh Tian để quên trong bếp đêm qua nè.”
Khi Tianrawat nhìn xem là ai thì liền tắt máy không thèm quan tâm rồi quay lại làm việc tiếp. Không bao lâu thì tiếng chuông lại vang lên liên tục hai ba lần nữa, đến mức anh phải nhấn nghe cho đỡ bực mình.
“Alô.” Giọng nói ngang ngang thể hiện sự chán ngán không chút che giấu.
“Em Tian…” Giọng ngọt ngào bên kia đầu dây vừa háo hức vừa vui mừng khi nghe giọng của người mà ả nhớ nhung.
“Tôi không biết chị lấy số tôi từ đâu. Nhưng chúng ta đã thống nhất với nhau là sẽ không liên lạc với nhau nữa, không phải sao?”
Giọng nói hoàn toàn trầm tĩnh không khác gì ngày anh và ả gặp nhau. Dù đã có thống nhất trong mối quan hệ một đêm ấy, nhưng đối phương lại không chịu chấm dứt.
“Chị xin lỗi, nhưng chị yêu em Tian. Chị rất yêu em Tian.” Giọng ngắn run run bên đầu dây.
“Chúng ta chỉ gặp nhau một lần, chị còn chưa biết rõ tôi, làm sao chị có thể yêu tôi được?”
Khi anh hỏi lại, đối phương không tìm được lý do để trả lời. Nhưng Tianrawat biết rõ, anh biết người phụ nữ này đang si mê anh đến mức chấp nhận từ bỏ tự trọng của bản thân.
“Tôi nghĩ nhiêu đây là đủ rồi, chuyện dây dưa quá xa rồi. Chúng ta đừng gặp nhau thì hơn. Vì người gặp rắc rối sẽ không phải là tôi, mà là chị.” Tianrawat nhắc nhở khi biết đối phương đã có ràng buộc, không có một thân một mình như từng nói với anh. Đã trễ quá rồi.
“Tian không quan tâm chị, chị cũng không trách gì. Nhưng chị xin đấy có được không? Chị chỉ muốn gặp Tian thêm một lần mà thôi.”
Sự si mê khống chế người phụ nữ đến mất lý trí, chấp nhận làm mọi thứ để được thấy mặt người khiến cho ả mất ăn mất ngủ. Còn Tianrawat chỉ im lặng.
“Được không? Ra gặp chị lần cuối cùng. Rồi chị sẽ không xin em Tian điều gì nữa.”
Đối phương giục giã nỉ non như sắp chết.
Đến cuối cùng thì anh mềm lòng, nhưng phải có điều kiện.
“Có thể hứa được không? Nếu tôi gặp chị, chị sẽ không đến dính líu với tôi nữa.” Tianrawat đưa ra điều khoản.
“Được, chị hứa.” Người phụ nữ lắp ba lắp bắp gần như không trả lời kịp, cực kì vui mừng khi được gặp chủ nhân gương mặt khiến ả không thể nào quên dù ngay cả trong giấc mơ.
Chỉ duy nhất một lần để có thể kết thúc vấn đề. Tianrawat đứng dậy đi lên lầu thay quần áo, rồi cầm lấy chìa khóa xe.
Khi ra khỏi nhà thì thấy cô nàng đang chà xà phòng cho Đen Nóng trong sân cỏ. Anh quay lại nói. “Mei, trông nhà cẩn thận. Định đi ra ngoài.”
“Anh Tian định đi đâu ạ?” Chủ nhân đôi mắt màu nâu viền đen ngẩng lên cười ngay cả trong ánh mắt, trong khi bản thân vừa bị cốc vào đầu lúc sáng.
Có từng giận được ai lâu chưa đây?
Tianrawat ghé mắt nhìn cô gái nhỏ mà giờ đây cả mặt cả tóc đang thấm ướt vì mải mê chơi đùa vui vẻ với Đen Nóng. Dù cho bao năm trôi qua thì trong mắt người anh này đây, nhỏ Mei vẫn là một đứa con nít.
“Thế rốt cuộc định đi đâu ạ?”
Có hỏi thì cũng thế. Nếu anh không muốn trả lời thì sẽ không trả lời. Nhưng người hay đeo bám cũng không chịu thua.
“À nè, không chịu trả lời vậy, nhất định là lén đi hẹn hò với gái nha. Rảnh rảnh thì đưa về nhà ăn cơm, Mei sẽ trổ hết tài nấu nướng mời chị dâu tương lai.”
Tianrawat vẫn trầm lặng nhưng ánh mắt thì lại nhìn Đen Nóng rồi nhìn chủ nhân đưa nó về nuôi.
“Đấy là định tắm cho chó hay để cho chó tắm cho người?” Anh nói đến bộ dạng ướt nhẹp của cả hai, đến khi nhỏ Mei nhận ra được, cúi xuống nhìn bản thân rồi cười hớn hở. Đen Nóng tranh thủ lúc chủ nhân ngừng chà lông để hất nước mạnh hết sức, kết quà là cả cục xà phòng trên người nó chuyển sang nằm trên người Mei.
“Oái… ” Tiếng hét lên không biết lần thứ bao nhiêu trong ngày rồi. Phải nói hôm nào không nghe tiếng hét của Mei, đôi khi anh cũng không ngủ được.
Tianrawat nhìn cô gái nhỏ đang tức giận với Đen Nóng một cách buồn cười. Nhỏ Mei có thể cười đùa hê ha cả ngày, giống người chưa từng đau khổ về chuyện gì trong đời. Khi bị mắng thì chỉ rầu rĩ một chốc, một lát sẽ trở lại tươi vui. Nên biết rằng có mắng thì cũng thế, vào tai trái đi xuyên qua tai phải, trí nhớ ngắn hạn còn hơn cả cá vàng.
Anh để cho nhỏ Mei càu nhàu tiếp, còn anh đi ra xe.
“Anh Tian lái xe cẩn thận nha. Đi mau về mau nha, tối nay bác Jee sẽ đến.”
Dù cho đang ôm Đen Nóng đến vấy bẩn thì cô gái nhỏ của căn nhà vẫn không ngừng có lòng vẫy tay bye bye theo sau. Còn anh khởi động xe rồi lái đi.
Tianrawat liếc nhìn hình ảnh đó qua gương chiếu hậu một chút trước khi quẹo ra đường, mà không biết nguy hiểm trước mắt đang đợi anh. Và nó sẽ là bước ngoặt lớn trong đời.