Sau khi hoàn thành pháp sự, đã đến giữa trưa. Chu thị dẫn Lan Sơn Quân đến hậu viện để nghỉ ngơi, uyển chuyển nói: “Ta đã bàn với phương trượng rồi, nói con từ nhỏ sức khỏe đã yếu, liền đi theo sư phụ Hư Danh tụng kinh niệm phật, cầu Bồ Tát phù hộ.”

Ý bảo nàng đừng tiết lộ gì thêm.

Lan Sơn Quân khẽ cười gật đầu: “Con hiểu rồi, mẫu thân, chuyện ở Hoài Lăng, con sẽ không nói lung tung đâu.”

Chu thị thấy nàng hiểu chuyện, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nở nụ cười nói: “Ta đây cũng là vì thanh danh của con và các tỷ muội trong nhà, chuyện quá khứ nên để nó lắng xuống."

Lan Sơn Quân lại lần nữa gật đầu.

Chu thị đặc biệt yêu thích sự dịu dàng ngoan ngoãn của nàng, kéo tay nàng nói: “Sơn Quân, chờ ngày mai, ta sẽ tự mình dạy quy củ cho con, nếu con học nhanh, ngày rằm tháng sau sẽ có tiệc mừng thọ của Bác Viễn hầu gia. Đến lúc đó tiểu thư các phủ khác cũng đều có mặt, con có thể kết giao với vài cô nương hợp ý, lại từ từ tìm một người phu quân tốt.”

Bà cười nói: “Con cũng đã 16 tuổi rồi, nên sớm định hôn sự thôi.”

Lan Sơn Quân không có phản đối, vẫn tiếp tục gật đầu: “Con đều nghe theo mẫu thân.”

Chu thị càng cười tươi đến mãn nguyện: “Tính tình của con, đúng là giống y hệt lúc ta gặp con trong giấc mơ.”

Bà cảm khái nói: “Có lẽ là cái duyên mẫu tử, dù chưa từng gặp mặt, nhưng dường như lúc nào ta cũng có thể thấy con trong giấc mơ.”

Nghe vậy, Lan Sơn Quân cúi đầu mỉm cười, cũng không tiếp lời nữa. Nàng lại nghĩ đến, dù là kết giao tỷ muội hay là chọn phu quân, mọi thứ ban đầu đều không thuận lợi như mẫu thân kỳ vọng. Lúc đầu mẫu thân còn khuyên nàng đừng buồn, về sau mỗi lần gặp chuyện không như ý, lại nghiêm khắc nhắc nhở: “Sơn Quân, con phải biết cách làm người khác vui lòng một chút.”

Làm sao để khiến người khác vui lòng?

Có phải là như bây giờ không?

Nàng biết mẫu thân rất thích dáng vẻ của hiện tại của nàng.

Vậy có lẽ mẫu thân hẳn cũng sẽ thích tính cách của nàng khi 26 tuổi.

Bây giờ nàng đã học được cách mềm mỏng hơn trong từng cử chỉ lời nói, tuy vẫn một thân cứng cỏi như cũ, nhưng ít nhất đã biết khoác lên mình một lớp vỏ mềm mại.

Sau khi suy tính một chút, thấy việc tế bái đều đã tế bái xong, chỉ còn lại chính mệnh của mình chưa được thắp đèn trường minh, liền tính toán làm sao để sớm ra ngoài điều tra về Tống gia.

Nàng ngẩng đầu định hỏi Chu thị về chuyện của Tống gia, liền thấy phía trước có hai nam nhân bước ra từ sau khung đá vòm.

Một người nàng không quen, ước chừng khoảng 24-25 tuổi. Người còn lại chính là Úc Thanh Ngô.

Lan Sơn Quân kinh ngạc, không ngờ lại gặp chàng nhanh đến vậy. Chu thị cũng nhìn thấy, vội đưa Lan Sơn Quân đi nhanh vài bước, cau mày nói: “Chúng ta ra phía sau nói chuyện.”

Bà không quen biết Úc Thanh Ngô, nhưng thấy họ một thân vải thô đơn giản, nhìn thoáng qua cũng biết là thư sinh nghèo. Bà không muốn giao thiệp cùng những người như vậy, liền ra hiệu cho các nha hoàn bà tử ở phía sau giữ khoảng cách, nhỏ giọng đầy bất mãn: “Vốn nghĩ đến đây thanh tịnh, nào ngờ lại có người đến quấy rầy. Phương trượng cũng không cho người cản lại.”

Nếu là phủ Trấn Quốc Công năm đó, nơi các nàng đi qua, làm sao trong chùa có thể để kẻ áo vải bần hàn tiến vào.

Sắc mặt bà hiếm khi trở nên lạnh lùng, một mực đi thẳng về phía trước. Lan Sơn Quân đi theo sau, khẽ thả chậm bước chân, vẫn nghiêng người hướng tới hai người đối diện nhẹ nhàng gật đầu rồi mới theo mẫu thân rời đi.

Một nhóm người vội vã rời đi, đợi các nàng đi xa, Úc Thanh Ngô mới cùng bạn tốt Tô Hành Chu bước tới, vừa cười vừa nói: “Hóa ra là người của phủ Trấn Quốc Công đến làm pháp sự.”

Tô Hành Chu như có điều suy nghĩ, hỏi: “Ngươi xác định là người Trấn Quốc Công phủ à?"

Úc Thanh Ngô chậm rãi gật đầu, vừa đi vừa nói: “Mấy ngày trước, ta có gặp vị Lan cô nương đó ở trạm dịch.”

Chàng nói tiếp: “Lần trước khi ở chỗ tiên sinh, Thọ lão phu nhân nghe nói ở trạm dịch ta gặp người của phủ Trấn Quốc Công, liền nói gần đây Lan gia muốn đón về một vị lục cô nương, từ nhỏ được nuôi dưỡng ở Hoài Lăng — ta đoán có lẽ là vị cô nương vừa gật đầu với chúng ta lúc nãy.

Thọ lão phu nhân là quả tẩu của Ổ các lão, quanh năm sống ở Lạc Dương. Bà rất thích nghe ngóng sự tình các phủ, cũng thích xem các loại tạp thư, nói đến việc gì cũng biết được chút ít.

Úc Thanh Ngô nói: “Thọ lão phu nhân nói, bà cũng được coi là một Bách Hiểu Sinh đấy.”

Đi được vài bước, chợt cảm thấy có gì đó không thích hợp, vội quay đầu lại, thấy Tô Hành Chu đứng yên không nhúc nhích, ngốc lăng ở phía sau. Úc Thanh Ngô buồn cười hỏi: “Làm sao vậy? Ta vừa nghĩ sao bên cạnh mình lại không có ai.”

Tô Hành Chu sắc mặc khó hiểu, nhanh chóng bước tới hạ giọng nói: “Chỉ là cảm thấy có chút trùng hợp. Nàng cùng một vị cô nương mà ta từng gặp ở Hoài Lăng nhìn có đến bảy tám phần giống nhau. Bất quá vị cô nương đó lớn lên trong chùa, từ nhỏ đã đi theo một lão hòa thượng.”

Dừng một chút lại nói: “Ta cùng nàng cơ duyên xảo hợp gặp qua vài lần, ấn tượng sâu sắc, ta còn nhớ rõ nàng ấy tên Sơn Quân, nhưng không có họ, là một cô nhi."

Hắn cân nhắc một chút lại lên tiếng: “Như vậy xem ra, có lẽ ta nhận nhầm, người xuất thân như vậy sao có thể là người của phủ Trấn Quốc Công.”

Úc Thanh Ngô nghe xong, sắc mặt khẽ biến, cuối cùng vẫn nói: “… Ta nhớ khuê danh của Lan Lục cô nương chính là Sơn Quân.”

Chàng đem âm thanh ép đến thật thấp: “Ta nghe huynh trưởng của nàng gọi nàng ấy một lần ở trạm dịch.”

Tô Hành Chu cau mày.

Úc Thanh Ngô cũng thấy sự việc này có phần kỳ lạ, bèn nói: “Một khi đã như vậy, ta nghĩ trong chuyện này hẳn cũng có nguyên nhân. A huynh, ngươi tuyệt đối không được nói những chuyện hôm nay với người khác.”

Tô Hành Chu kết giao với Úc Thanh Ngô mười mấy năm, tự nhiên hiểu ý, bèn đáp: “Thanh danh của cô nương là điều quan trọng, ta sẽ không nói bừa.”

Lại nói: “Sự tình như vậy, dù chúng ta không nói, người có tâm cũng chưa chắc sẽ không lan truyền ra ngoài. Ta nghe nói sau đó nàng ấy còn đi giết heo để mưu sinh, chắc hẳn đã có không ít người thấy qua.”

Trong đầu Úc Thanh Ngô chợt hiện lên hình ảnh Lan Sơn Quân khi giết heo, nhịn không được mà bật cười nói: “Giờ ta mới hiểu vì sao ánh mắt nàng lại mang chút sát khí, hóa ra heo huynh cũng có một phần công lao.”

Nhưng sự việc vẫn không coi là chu đáo chặt chẽ, Úc Thanh Ngô không nhịn được mà hỏi thêm: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”

Tô Hành Chu vừa đi vừa nhớ lại: “Ngươi biết đó, khi ta 16 tuổi, để tiết kiệm tiền, ta đã đưa Oánh Oánh đến ở trong đạo quán.”

Oánh Oánh là muội muội của hắn, khi ấy mới chỉ 6 tuổi.

“Hôm đó, ta vừa mới nhận được ít tiền chép sách nên định mua một cuốn ‘Tam Tự Kinh’ mới cho Oánh Oánh. Ai ngờ vừa đến hiệu sách trên trấn, ta lại thấy một tiểu cô nương tầm tuổi Oánh Oánh đang đứng đó xin sách. Chưởng quầy hiệu sách cùng những người qua đường đều cười nói nàng si tâm vọng tưởng, xem nàng như trò cười, lại không ai chịu tặng nàng một quyển sách.”

“Thấy vậy ta bỗng mềm lòng, bèn mua hai cuốn ‘Tam Tự Kinh,’ một quyển tặng nàng, một quyển cho Oánh Oánh.”

Kỳ thật khi đó hắn cũng không nhớ rõ diện mạo của nàng, chỉ mơ hồ nhớ có một việc như thế đã xảy ra.

“Nhưng có một hôm, nàng bị một lão hòa thượng say rượu dẫn đến đạo quán, vừa lớn tiếng lảm nhảm vừa đá cửa.”

Một khoảng thời gian sau, Oánh Oánh vẫn còn nhớ nàng, khi trở về nhà còn cười nhỏ giọng nói: “Nàng ấy say mèm, bảo rằng sau này muốn chặt đầu heo dâng Phật Tổ, còn dâng đuôi heo cho Đạo Tổ.”

Đạo quán thực ra chỉ có hắn, muội muội và một vị đạo sĩ già sinh sống. Lão đạo sĩ cười nói: “Không cần bận tâm, chỉ là một tiểu nương tử giết heo đi theo một lão hòa thượng ăn mặn mà thôi.”

Lúc ấy hắn mới biết được nguyên lai hai người họ sống ở ngôi chùa trên sườn núi.

Úc Thanh Ngô nghe chuyện thấy thú vị, bèn hỏi tiếp: “Rồi sau đó thế nào?”

Tô Hành Chu cười nói: “Sau đó đợi mãi không thấy động tĩnh gì, ta mới mở cửa đi ra xem, lại phát hiện trên tường bên ngoài có viết một câu bằng than củi — ta đến giờ vẫn còn nhớ rõ.”

Úc Thanh Ngô không khỏi dựng tai lên: “Là câu kinh tài tuyệt diễm gì?”

Tô Hành Chu trịnh trọng mà đọc lên: “Người tất có chung, cổ đều bị chết.”

“Người tất có chung, cổ đều bị chết.”

Ai cũng như ai, cuối cùng đều sẽ phải chết.

Úc Thanh Ngô ngẫm nghĩ đi ngẫm nghĩ lại, cuối cùng đành thở dài theo bản năng: “—— hình như cũng không có gì đặc biệt.”

Tô Hành Chu cười nói: “Ngươi còn chưa hiểu được ý vị sâu xa bên trong — chữ viết của ông cũng coi như là một tuyệt tác.”

Hắn nói: “Lần đầu tiên ta thấy chữ viết tốt đến như vậy, vì thế đã viết lại một lần, ngay trong hôm đó liền vội vàng lên núi để bái sư.”

Khẳng định là bái không thành. Lão hòa thượng không thu hắn, còn đốt luôn giấy hắn viết, xóa sạch bức tự trên tường đạo quán, cười nói: “Uống nhiều rượu quá rồi nên mới viết ra những thứ như thế này. Đây chẳng khác nào tự khắc bia mộ cho mình, thật là xui xẻo."

Tô Hành Chu nói: “Ông còn muốn ta hứa sẽ không bao giờ viết lại chữ tự của hắn nữa, ta thấy ông ấy thực sự không muốn, bèn đáp ứng, nhưng lại nổi lên một phần tra xét chi tâm — ông ta rất giống mấy cao nhân trong thoại bản."

“Chỉ là còn chưa kịp tra xét, ngươi đã viết thư mời ta đi Đoạn Thương Sơn. Ta vừa đi chính là 6 năm, sớm quên mất chuyện này. Bốn năm trước, chính là năm chúng ta định tới Lạc Dương, ta đã đưa Oánh Oánh trở về Hoài Lăng từ biệt chủ Đạo quán.”

Hắn hồi tưởng: “Lúc đầu trời còn đẹp, kết quả ngay ngày hôm sau trời đã đổ xuống một trận tuyết lớn, ta với Oánh Oánh không thể xuống núi đành phải ở lại đạo quán.”

Đợi đến lúc gần rời đi, vừa lúc trên đường núi nhìn thấy tiểu cô nương đã lớn đang cõng thi thể lão hòa thượng đi tìm đại phu.

“Khi ấy ta không nhận ra nàng, vẫn là Oánh Oánh nhận ra nàng trước. Ngươi cũng biết trí nhớ Oánh Oánh rất tốt, muội ấy nhớ mấy việc nhỏ nhặt như vậy còn tốt hơn ta. Oánh Oánh nói cô nương đó trông không khác gì so với lúc còn nhỏ, lúc đó ta còn không tin, hiện giờ liếc mắt một cái là nhận ra ngay. Lan Lục cô nương này, đúng là có bảy tám phần giống với hình dáng bốn năm trước.”

Úc Thanh Ngô ngạc nhiên: “Thì ra trên đời này thật sự lại có người không thay đổi bộ dáng như vậy.”

Tô Hành Chu gật đầu, thở dài: “Năm đó nàng cũng không dễ dàng gì, ta nghe nói nàng là môt đứa trẻ bị bỏ rơi, theo lão hòa thượng ăn cơm trăm nhà mà trưởng thành, lão hòa thượng vừa qua đời, nàng lại trở thành cô nhi.”

Hắn cùng muội muội thấy nàng đáng thương, liền giúp đỡ nàng đến y quán, chờ đại phu kết luận lão hòa thượng đã chết không thể sống lại được nữa, mới giúp định quan tài xong xuôi, sau đó mới trở về.

Hắn thổn thức: “Lúc đó Oánh Oánh vẫn luôn nói với ta nàng ấy thật đáng thương, thực sự thương cảm cho nàng, còn vì thế mà khóc mất mấy ngày liền.”

Kết quả tiểu đáng thương đó lại trở thành cô nương của Trấn Quốc Công phủ, còn Oánh Oánh thì chết ở Lạc Dương.

Chẳng mấy chốc, Hoài Lăng cũng không còn quay trở lại.

Úc Thanh Ngô nghe vậy, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Nếu nàng lớn lên ở Hoài Lăng, thì chắc hẳn không dễ dàng thay đổi thói quen, ngôn ngữ. Nàng vào Trấn Quốc Công phủ, hẳn là cũng không được tốt lắm.”

Chàng thở dài: “Phương dư chi kiến a.”

“方輿之見” (Phương Dư Chi Kiến): Phương Dư có nghĩa là đất, chỉ những thành kiến thiên lệch, tương tự như hiện nay gọi là “địa đồ pháo”.

“Năm đó Oánh Oánh, không phải cũng là bởi vì cái này mà chết sao?”

Chàng thần sắc lạnh lùng, Tô Hành Chu gặp lại vị cố nhân đặc biệt này, thời điểm bái tế muội muội tâm tình cũng vui vẻ hơn một chút, nhỏ giọng thì thầm với đèn chuyển sinh của muội muội.

Lúc nào hắn cũng nói vụn vặt linh tinh nhiều thứ, lải nhải một tràng dài, giống như “Nếu muội còn sống chắc chắn cũng có thể liếc mắt nhận ra ngay” “Cuốn Tam Tự Kinh năm đó mua cho muội, ta vẫn còn giữ ở đây” “Chờ ta trở về sẽ lấy ra phơi nắng” — hắn có thể nói cả ngày.

Muội muội thường nói hắn giống mấy lão nhân lắm lời. Hắn thở dài, cười nói: “Muội năm đó còn bảo ta như vậy thì không thể tìm được tẩu tử, hiện giờ xem như ngươi phán đúng rồi, huynh trưởng ta đây giờ vẫn là một kẻ cô độc.”

“May mà có Thanh Ngô ca ca của muội bồi ta, nếu không ta sẽ cô đơn chiếc bóng một mình, quả thực rất khó khăn.”

Úc Thanh Ngô quỳ một bên lẳng lặng nghe, không ngừng đốt tiền giấy cho Oánh Oánh. Chàng tâm trạng nặng nề, hốc mắt ướt lệ. Tô Hành Chu vỗ vỗ vai hắn nói: “Lần sau ngươi đến nhất định phải vui vẻ lên, Oánh Oánh là một cô bé thích cười, ngươi như vậy nàng sẽ không cười nổi.”

Úc Thanh Ngô cúi đầu ừ một tiếng, đi vài bước, chàng đột nhiên nói: “Sẽ có một ngày ——”

Tô Hành Chu đánh gãy lời chàng: “Đừng luôn ghi tạc trong lòng.”

Hắn nghiêm túc nói: “Thanh Ngô, sống chết có số, Oánh Oánh chết không thể trách ngươi. Lẽ ra ngươi năm đó thi đỗ Thám Hoa ngươi có thể lưu lại Lạc Dương, kết quả vì Oánh Oánh chết mà vào phủ Bác Viễn Hầu, sa vào bẫy rập, mới bị biếm đi Hoài Lăng, lúc ấy ta cũng cảm thấy rất có lỗi với ngươi.”

Thần sắc hắn sáng sủa: “Nếu không phải lần này Ổ các lão thăng chức, sợ là ngươi vĩnh viễn cũng không trở lại được, Thanh Ngô, ngươi và ta không giống nhau, ngươi là người phải làm đại sự, tuyệt đối không thể lại giống như thời niên thiếu mà hành động thiếu suy nghĩ.”

Hắn cùng Úc Thanh Ngô hai người từ nhỏ đã là hàng xóm, cũng đồng thời gặp gỡ Ổ các lão. Nhưng hắn không có chí hướng giúp đỡ thiên hạ, chỉ muốn thi đỗ để về Hoài Lăng làm Huyện thái gia, cả đời chỉ cần ở đó làm quan phụ mẫu nhỏ là được.

Chỉ là sau đó Oánh Oánh ra đi, hắn cũng không còn tâm tư cho kỳ thi mùa xuân, lỡ mất cơ hội, nên lưu lại Lạc Dương tiếp tục đọc sách, chờ sang năm kỳ thi mùa xuân sẽ thi lại.

Tô Hành Chu cười nói: “Nếu sang năm đầu xuân vận khí tốt, ta có thể thi đỗ một quan nửa chức về Hoài Lăng, mang theo bài vị Oánh Oánh về nhà, lúc đó sẽ không đi cùng ngươi nữa.”

Hắn vỗ mạnh vai Úc Thanh Ngô: “Ngươi ở Lạc Dương phải sống cho tốt, ta về sau cần dựa vào ngươi này cây ngô đồng tiểu thừa lạnh.””

Rồi lại cười nói:“Nhưng ta muốn lập chí trở thành chiếc thuyền không bao giờ bị phá, có khi phải sống đến một trăm tuổi.”

“Thanh Ngô, tiểu tử, ngươi phải sống thật tốt, bằng không làm sao bảo vệ được trăm tuổi của ta?”

Úc Thanh Ngô càng nghiêm túc chọc vào vai hắn: “Hành — trăm tuổi huyện lệnh!” (ý ảnh nói anh Hành già á mọi người)

Tô Hành Chu cười ha hả, trước khi cùng Úc Thanh Ngô rời khỏi chùa Bạch Mã, lại thấy Lan Sơn Quân cùng đoàn người Trấn Quốc Công phủ, họ gọi tì, bảo mã điêu xe, nhìn rất hiển hách, cùng bọn họ một thân vải thô hoàn toàn không hợp nhau.

Tô Hành Chu lại nhớ đến năm đó nàng cõng thi thể lão hòa thượng xuống núi kiên quyết tìm đại phu chữa bệnh, tự đáy lòng nói: “Nếu thật sự là nàng, mong nàng có cuộc sống tốt đẹp, không cần phải chịu khổ nữa.”

Úc Thanh Ngô trầm mặc một chút, sau đó nặng nề nói: “Ta thấy ngươi nên học hỏi Oánh Oánh một chút."

Tô Oánh Oánh thích nhất câu “Mau kiếm tiền đi, sau này cuộc sống sẽ không khổ sở nữa.”

Trước khi chết, nàng còn dặn dò hắn mang những lời này nói cho Tô Hành Chu.

Bất quá lần đó nàng nói với chàng chính là: “Úc gia huynh, hứa với muội, giúp a huynh sống lâu hơn một chút, ngàn vạn lần đừng đoản mệnh giống như muội."

Tiểu cô nương sống cả đời, bất quá chỉ mười ba năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play