8
Tôi và Kiều Vi Vi cùng bị bắt cóc.
Đúng vậy, một tình tiết không thể thiếu trong tiểu thuyết máu chó, bị bắt cóc, sau đó để nam chính chọn một trong hai.
Theo lời mấy kẻ bắt cóc nói, hóa ra là vì Phó Thừa Hàn.
Những người này là kẻ thù của Phó Thừa Hàn.
Bọn họ muốn bắt cóc người phụ nữ mà Phó Thừa Hàn yêu thương để uy hiếp anh ta.
Nhưng điều này thì liên quan gì đến tôi chứ?!
Tôi đã cố gắng tránh xa những tình tiết liên quan đến nam phụ 4, chắc chắn hiện tại Phó Thừa Hàn chỉ có thể ghét tôi mà thôi.
Tôi hỏi bọn bắt cóc tại sao lại bắt tôi.
Bọn họ nói: “Chúng tôi đã thấy Phó Thừa Hàn theo dõi cô nhiều lần, không phải là tình yêu thì là gì?”
Tôi: … Anh ta muốn giết tôi mà!
Nếu không có Tống Thời Thanh bảo vệ tôi, có lẽ tôi đã bị anh ta xé thành từng mảnh rồi!
Lúc này, Kiều Vi Vi đang bị trói bên cạnh tôi mắt ngấn lệ, nghi ngờ hỏi tôi: “Chị ơi, chị dây dưa với anh Thừa Hàn từ khi nào vậy?”
Tôi không biết nói gì.
Em gái à! Nhìn xem đây là hoàn cảnh gì, có phải lúc để em ghen tuông không?
Nhưng Kiều Vi Vi không quan tâm, cô ta không để ý chúng tôi đang bị trói tay, cũng không quan tâm mạng sống chúng tôi sắp gặp nguy hiểm.
Nước mắt cô ta rơi từng giọt, nhìn tôi với ánh mắt đầy tố cáo.
Tôi phớt lờ ánh mắt của Kiều Vi Vi, cố gắng trò chuyện với bọn bắt cóc: “Mấy anh ơi, các anh định đòi bao nhiêu tiền mới thả chúng tôi?”
Bọn bắt cóc hừ một tiếng: "Mỗi người các cô cũng đáng giá khoảng năm triệu chứ?”
Tôi thành thật lắc đầu: "Tôi không đáng giá đâu đại ca, Phó Thừa Hàn cũng không thể nào chuộc tôi đâu.”
Bọn bắt cóc: “Không tin.”
Tôi tiếp tục thuyết phục: "Theo luật hình sự, nếu bắt cóc người khác với mục đích tống tiền, sẽ bị phạt tù từ 10 năm trở lên hoặc tù chung thân, nếu tình tiết nhẹ thì cũng sẽ bị phạt tù từ 5 năm trở lên.”
“Vì vậy hãy dừng lại đi!”
“Hành vi vi phạm pháp luật, người thân rớt nước mắt mà!”
Bọn bắt cóc do dự vài giây, có vẻ như đã nghe lọt tai.
Lúc này, Kiều Vi Vi đột nhiên khóc to: "Anh Thừa Hàn, anh Lục Uyên, em sợ lắm, mau đến cứu em! Hu hu hu…”
Bọn bắt cóc nghe thấy cái tên Lục Uyên, lập tức sáng mắt lên.
“Là người thừa kế của tập đoàn họ Lục sao?”
“Không ngờ lại có thu hoạch khác!”
“Nhà họ Lục giàu có như vậy, ít nhất cũng phải 10 triệu!”
Mấy tên bắt cóc hưng phấn, ánh mắt nhìn Kiều Vi Vi giống như nhìn con cừu béo.
Nói thật, lúc nãy chúng còn hơi do dự, giờ dưới sự cám dỗ của lợi ích lớn như vậy, đã hoàn toàn mất lý trí.
Tôi câm lặng.
Có lẽ là tâm linh tương thông, nữ chính vừa rơi lệ, cánh cửa kho hàng bên ngoài bị người ta đá văng.
Đó là Phó Thừa Hàn cùng mấy nam chính khác.
Năm nam chính như thần tiên giáng trần.
Khi họ thấy Kiều Vi Vi xinh đẹp rơi lệ, lòng đau đớn không thôi.
Phó Thừa Hàn không do dự chỉ tay vào Kiều Vi Vi: "Tôi chọn Vi Vi! Các anh đưa ra điều kiện gì cũng được, hãy trả Vi Vi lại cho tôi!”
“Còn cô ta thì sao?” Bọn bắt cóc chỉ vào tôi hỏi.
Phó Thừa Hàn nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm biếm.
“Còn về cô ta, cứ giao cho các anh tùy ý xử lý.”
Giọng điệu của Phó Thừa Hàn mang theo sự đắc ý. Anh ta vốn đã muốn trả thù tôi, lần này coi như đã tìm được cơ hội.
Bọn bắt cóc nghe vậy, đều nhìn tôi với ánh mắt có chút đồng cảm.
Tôi chửi thầm anh ta một tiếng đồ khốn trong lòng, lén lút tăng tốc độ cắt dây thừng bằng miếng đá vụn ở phía sau.
Vẫn phải dựa vào chính mình.
Lúc này, một bóng dáng cao ráo xuất hiện ngay trước mặt.
Anh chỉ vào tôi, không chút do dự: "Tôi chọn cô ấy.”
Tôi ngẩng đầu lên, chính là Tống Thời Thanh.
Không biết anh đã đứng ở cửa kho từ lúc nào, đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn tôi.
Nói không cảm động là giả.
Tôi tranh thủ lúc bọn bắt cóc quay lưng lại, ra hiệu bằng ánh mắt cho Tống Thời Thanh, âm thầm truyền đạt kế hoạch của mình.
Tôi tin rằng giữa chúng tôi có sự ăn ý này.
Quả nhiên, Tống Thời Thanh đã hiểu được.
Anh thương lượng với bọn bắt cóc, thu hút sự chú ý của chúng.
Cuối cùng tôi cũng cắt đứt được dây trói mình, vừa định đứng dậy tấn công bọn bắt cóc.
Thì bên cạnh vang lên một giọng nói nghi hoặc của Kiều Vi Vi.
“Chị ơi, sao chị lại…”
Bọn bắt cóc nghe thấy lập tức cảnh giác quay đầu lại.
Chết tiệt! Đồng đội óc chó!
Tôi không kịp chửi cô ta, lập tức đấm một cú vào mặt tên bắt cóc.
Sức lực của tôi không nhỏ, một cú đấm khiến anh ta chảy máu mũi.
Nhưng đồng bọn của tên bắt cóc đã phản ứng lại, hung tợn cầm dao lao về phía tôi.
Tôi chạy hết sức về phía Tống Thời Thanh.
Bỗng nhiên tôi rơi vào một vòng tay ấm áp có mùi bạc hà.
Một tay Tống Thời Thanh ôm lấy eo tôi, bảo vệ tôi trong lòng.
Ánh mắt anh nhìn bọn bắt cóc lạnh lùng, đá một cú đạp bay bọn bắt cóc đang xông tới.
Tôi vội vàng hỏi thầm Tống Thời Thanh: "Cậu chuẩn bị gì vậy?”
Là nhân vật phản diện lớn trong truyện gốc, chắc chắn Tống Thời Thanh có chút chiêu trò của riêng mình, không thể đơn độc đến đây.
Chỉ thấy Tống Thời Thanh nhếch môi: "Yên tâm, anh đã sắp xếp xong mọi thứ.”
Tôi đang nghĩ không biết người của Tống Thời Thanh sẽ lao từ đâu ra.
Bên ngoài kho bỗng vang lên tiếng còi cảnh sát từ xa đến gần, một nhóm cảnh sát đặc nhiệm được huấn luyện bài bản lần lượt xuất hiện, bao vây toàn bộ nhà kho.
Tôi: “… Đây chính là thủ đoạn của cậu?”
Tống Thời Thanh cười: "Có chuyện thì đương nhiên phải tìm chú cảnh sát.”
“Tuân thủ pháp luật, đấu tranh với tội phạm, cố gắng trở thành công dân tốt.”
Tôi: “Tốt lắm.”
Quả không hổ danh là người tôi để mắt tới.
Trong kho, Phó Thừa Hàn đang ôm Kiều Vi Vi dỗ dành, sắc mặt lập tức thay đổi khi thấy những cảnh sát này.
Cảnh sát nhanh chóng khống chế hiện trường.
Tôi vùi đầu vào ngực Tống Thời Thanh không chịu ra.
Ôi, bình thường không thấy, ngực của Tống Thời Thanh lại chắc chắn như vậy, rõ ràng là kiểu mặc đồ thì gầy, cởi đồ thì có thịt.
Thiên lý ơi, mlem mlem.
Tôi kiềm chế cơn thèm muốn muốn véo một cái xuống.
Tôi chợt nhớ ra điều gì, tò mò ngẩng đầu hỏi anh: "Sao cậu biết tôi ở đây?”
Tống Thời Thanh đáp: "Có lẽ đó chính là tâm linh tương thông Miểu Miểu à.”
Cái tên Miểu Miểu này khiến tôi lại nhớ đến chuyện hôm đó say rượu lỡ lời.
Tôi cẩn thận nhìn anh: "Tôi nói Miểu Miểu là tên gọi ở nhà của tôi, cậu có tin không?”
“Tin, em nói gì tôi cũng tin.” Tống Thời Thanh cười, khóe miệng cong lên rất đẹp.