Tôi nhớ hình như nơi này cách nhà họ Tống khá xa, khoảng hai cây số.
Đi dạo mà cũng đi xa quá ha.
Có vẻ như Phó Thừa Hàn biết Tống Thời Thanh, sắc mặt anh ta thay đổi: "Cậu cả Tống, tôi khuyên anh đừng can thiệp vào chuyện này, không liên quan đến anh!"
Nghe vậy, Tống Thời Thanh tiến thêm vài bước, đứng bên cạnh tôi, không biết từ lúc nào đã nắm chặt cổ tay bên kia của tôi.
Đầu ngón tay anh hơi lạnh, cảm giác lạnh lẽo thấm vào da tôi, nhưng tôi không cảm thấy khó chịu.
"Kiều Đại Lệ là gia sư mà nhà tôi thuê, nếu cô ấy gặp chuyện gì ngày mai không thể dạy học cho em trai tôi, thì đương nhiên là có liên quan đến tôi." Tống Thời Thanh trả lời một cách bình thản.
Mỗi người họ kéo một bên cổ tay tôi, tôi bị họ kéo qua kéo lại, như cánh hoa bay trong gió.
Hóa ra đây chính là cảm giác của nữ chính khi bị đủ loại đàn ông tranh giành sao?
Tôi như lợn rừng không ăn được cám mịn, thật sự không có phúc để hưởng thụ.
Cuộc giằng co này, cuối cùng vẫn là Tống Thời Thanh chiếm ưu thế.
Không biết sao, Phó Thừa Hàn hình như có chút kiêng dè anh.
“Anh bảo vệ được cô ta một lúc, tôi không tin có thể bảo vệ cô ta cả đời!” Phó Thừa Hàn chằm chằm nhìn chúng tôi một cái, rồi lái xe rời đi.
“Tôi đưa cậu về nhà nhé.” Tống Thời Thanh đề nghị.
Sau những chuyện vừa rồi, tôi cảm thấy lo lắng, không từ chối.
Trên đường, tôi tò mò hỏi Tống Thời Thanh: "Cậu có quen Phó Thừa Hàn không?”
“Quen.” Tống Thời Thanh trả lời ngắn gọn.
Anh không nói thêm gì, tôi cũng không hỏi thêm.
Mặc dù cốt truyện của anh đã đi lệch, nhưng một người có thể trở thành phản diện chắc chắn phải có bản lĩnh riêng.
Tống Thời Thanh không chỉ đưa tôi về nhà một lần.
Sau đó, mỗi ngày sau khi tôi dạy học cho Tống Trạch xong, Tống Thời Thanh luôn bỏ trò chơi hoặc việc khác xuống, hoặc là lái xe đưa tôi về, hoặc là thong thả đi theo sau tôi.
Tôi cảm thấy ngại: "Thực ra cậu không cần phải đưa tôi về đâu.”
Tống Thời Thanh chỉ bình thản đáp: "Tiểu Trạch rất thích cô gia sư này, nếu cậu gặp chuyện gì, nó sẽ buồn lắm.”
Tôi không từ chối nữa.
Có lẽ nhờ có Tống Thời Thanh, Phó Thừa Hàn không còn tìm tôi nữa.
Tống Thời Thanh đưa tôi về đều dừng ở dưới chung cư, đã bị Kiều Vi Vi bắt gặp vài lần.
Một lần tôi trở về như thường lệ, Kiều Vi Vi không nhịn được đến tìm tôi: "Chị ơi, sao ngày nào anh ta cũng đưa chị về nhà thế? Hai người có quan hệ gì vậy?”
Giọng điệu của cô ta mang hơi hướm chất vấn, như thể tôi đã làm điều gì không thể chấp nhận.
“Có vẻ như em không có tư cách hỏi chị những câu hỏi như vậy đâu ha?” Tôi nhìn vết đỏ trên cổ cô ta, nhẹ nhàng nói.
Mặt Kiều Vi Vi tái xanh.
7
Thời gian trôi qua rất nhanh, kỳ nghỉ kết thúc, tôi đã lên năm tư, thời gian ôn thi càng ngày càng ngắn.
Tôi chỉ có thể đi dạy thêm ở nhà họ Tống vào cuối tuần.
Tuy nhiên, tôi và Tống Thời Thanh thường gặp nhau ở trường.
Tống Thời Thanh học cùng khối với tôi, anh học tài chính.
Anh quá bí ẩn và khiêm tốn, nhiều lúc chỉ nghe tên chứ không thấy người.
Tôi đã âm thầm tìm hiểu một số thông tin về Tống Thời Thanh.
Nghe nói Tống Thời Thanh có vấn đề về tim, trước đây thường không đến trường.
Bây giờ chắc là bệnh tim đã cải thiện, nên anh xuất hiện ở trường nhiều hơn.
Điều này cũng thật kỳ lạ.
Bởi vì trong truyện gốc, phản diện hoàn toàn không có bệnh tim!
Người anh khóa trên đã giới thiệu công việc gia sư cho tôi, tổ chức một bữa tiệc sinh nhật và mời tôi đến.
Anh ấy thường giúp đỡ tôi nhiều, tôi vui vẻ đi.
Không ngờ đến nơi tôi lại phát hiện Tống Thời Thanh cũng có mặt.
Hình như anh khóa trên cũng quen biết Tống Thời Thanh, vỗ vai anh trêu chọc: "Hừ, người bận rộn như cậu lại chịu nể mặt đến đây, thật là vinh hạnh cho tôi.”
Tống Thời Thanh chỉ cười nhẹ, không nói gì.
So với những người khác có mặt, chúng tôi tương đối quen thuộc, nên ngồi cùng nhau.
Tôi nhất thời buông lỏng, uống rất nhiều ly, đến khi phản ứng lại thì đầu óc đã lâng lâng.
Bữa tiệc đã tan, tôi gục đầu trên bàn, ngủ gà ngủ gật.
Tống Thời Thanh ngồi bên cạnh tôi đứng dậy, vẫy vẫy năm ngón tay dài trước mặt tôi.
"Kiều Đại Lệ, Kiều Đại Lệ, chúng ta về thôi."
Tôi bị Tống Thời Thanh gọi làm cho khó chịu, bèn nắm lấy những ngón tay đang lắc lư của anh, lầm bầm: "Kiều Đại Lệ là ai vậy?"
"Không phải cậu là Kiều Đại Lệ sao?"
"Tôi không phải Kiều Đại Lệ... Tôi là Miểu Miểu."
Tôi không phải Kiều Đại Lệ, tôi là Hạ Miểu Miểu.
Rõ ràng biểu cảm của Tống Thời Thanh ngỡ ngàng một chút. Anh không rút tay ra, chỉ lặng lẽ nhìn vào gương mặt đỏ bừng vì say của tôi.
Một lúc sau, anh cười, đáp lại: "Được, cậu là Miểu Miểu.”
Tôi uống rượu không giỏi, say xỉn giống như một con ngựa hoang không có dây cương.
Trên đường Tống Thời Thanh dìu tôi về, tôi không ngừng quậy phá.
Thỉnh thoảng tôi giả vờ mình là khỉ, có lúc lại khóc lóc hát những bài hát dân ca.
“Hú hú hú hú, tôi muốn đu dây! Tôi muốn bay cùng tất cả lũ khỉ!”
Tống Thời Thanh bất đắc dĩ giật môi: "Miểu Miểu, cậu say rồi.”
Tôi bắt đầu điên cuồng, nói năng lung tung với Tống Thời Thanh: "Mặc dù tôi say nhưng cái miệng này sẽ hôn môi đàn ông, đôi tay này sẽ sờ cơ bụng đàn ông, thật đáng sợ!”
Tôi nói rất nhiệt tình.
Tống Thời Thanh nhìn tôi cười: "Vậy cậu có hôn tôi không, tôi sợ lắm đó.”
Dưới ánh trăng, hàng mi dài của người đàn ông hơi cụp xuống, đồng tử đen như mực, làn da trắng lạnh được ánh trăng chiếu sáng, phủ lên một lớp ánh sáng mờ ảo.
Đôi môi hồng nhạt của Tống Thời Thanh hơi nhếch lên, như một sự khiêu khích không lời.
Dám khiêu khích tôi sao?
Trong lòng tôi tức giận, anh không biết tôi đây không chịu được sự khiêu khích hay sao!
Đàn ông à, anh đang đùa với lửa đó!
Dưới tác động của rượu, tôi nhanh chóng hành động, lập tức nhón chân lên ôm lấy cổ Tống Thời Thanh mà hôn.
Trước khi xuyên sách, tôi vẫn là một cô gái độc thân, đương nhiên không có nhiều kinh nghiệm, hoàn toàn không có giáo án.
Tôi càng hôn càng cảm thấy thiếu tự tin, ngay khi định lùi lại, thì có một bàn tay giữ chặt sau đầu tôi. Tống Thời Thanh trở mình hôn sâu hơn.
...
Khi tỉnh dậy, tôi đã ở nhà mình.
Nghe Kiều Vi Vi nói là Tống Thời Thanh đã đưa tôi về.
Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh nụ hôn vô lý của tối qua.
Á á á!
Tôi xấu hổ và tức giận ôm đầu, muốn đập đầu xuống đất.
Cái miệng chết tiệt này, sao lại không biết xấu hổ như vậy!
Ai cũng dám hôn, không muốn sống nữa sao!
Nếu sau khi say rượu mà quên thì cũng được, nhưng tôi lại nhớ rõ như vậy.
Điều này khiến tôi hoàn toàn không biết phải đối mặt với Tống Thời Thanh như thế nào.
Tôi là người có chứng sợ hãi sự xấu hổ.
Mỗi khi cảm thấy xấu hổ, tôi lại muốn trốn.
Tôi tìm một lý do, cũng từ bỏ công việc gia sư.
Tôi vừa nói với quản gia về việc từ chức, thì nhận được tin nhắn từ Tống Thời Thanh.
[Tại sao lại từ chức?]
Tôi trả lời: [Chuẩn bị ôn thi bận quá, không có thời gian.]
Một lúc sau, bên kia gửi lại một câu
[Em đang trốn tránh anh à? Miểu Miểu.]
Chỉ vài chữ đơn giản mà khiến tôi đỏ bừng mặt.
Đã rất lâu không ai gọi cái tên Miểu Miểu, khiến tôi có một khoảnh khắc ngẩn ngơ.
Tống Thời Thanh lại nhắn một câu: [Sao không nói gì?]
Tôi cắn răng, trả lời một câu.
[Tôi là người có EQ cao, đừng làm tôi khó xử.]
Tống Thời Thanh: [...]
Trong thời gian này, Tống Thời Thanh cũng đã gọi cho tôi vài lần, nhưng đều bị tôi từ chối hoặc cúp máy.
Tôi cần một khoảng thời gian để bình tĩnh, mới biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Nhưng khi tôi còn chưa bình tĩnh được thì sự cố đã xảy ra.