9
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Thời Thanh, quay người định đi.
Nhưng cổ tay tôi lại bị anh nắm chặt.
“Miểu Miểu, em còn định trốn anh đến bao giờ?”
Giọng Tống Thời Thanh có chút tổn thương.
Tôi quay lại nhìn anh.
Tống Thời Thanh nói: “Lần trước em hôn anh, còn chưa có trách nhiệm với anh nữa.”
Chỉ thấy đuôi mắt anh cụp xuống, đôi mắt có chút ướt át, mang theo nỗi uất ức khó hiểu, như một chú chó bị bỏ rơi.
Trong lòng tôi mềm đi một chút.
Nói tôi không có cảm giác với Tống Thời Thanh là nói dối.
Chỉ là tôi luôn trốn tránh cảm xúc của chính mình. Vì đây là thế giới của một cuốn tiểu thuyết, tôi không thuộc về nơi này, biết đâu một ngày nào đó tôi sẽ đột nhiên quay trở lại thế giới cũ, tôi không dám tạo ra bất kỳ ràng buộc nào với những người ở đây.
Tôi do dự một hồi, mở miệng: “Tống Thời Thanh, nếu, tôi nói nếu thôi, một ngày nào đó tôi đột nhiên rời đi hoặc biến mất khỏi thế giới này, cậu sẽ tìm tôi ở đâu, lúc đó phải làm sao?”
Tôi đã nghĩ đến nhiều cách trả lời của anh, như hỏi tôi sẽ đi đâu, hoặc tại sao lại biến mất.
Không ngờ, tất cả đều không phải.
Chỉ thấy Tống Thời Thanh nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt như có mực đen không thể tan, giọng nói kiên định: "Vậy hãy để mỗi ngày sau này, chúng ta đều yêu như ngày cuối cùng đi.”
Tôi ngẩn người, tưởng tượng hàng ngàn cách trả lời, nhưng không nghĩ đến điều này.
Tình yêu cuồng nhiệt của anh như con bướm lao vào lửa, thiêu đốt trái tim tôi nóng rực.
10
Tôi đã ở bên Tống Thời Thanh.
Không ngờ Tống Thời Thanh lại là một tên dính người khi yêu, tôi bắt đầu hối hận.
Chưa bao lâu sau vụ bắt cóc ở kho, tôi đã nghe tin Phó Thừa Hàn bị bắt.
Phó Thừa Hàn vốn là người thừa kế của gia đình xã hội đen, tay không sạch sẽ, chỉ riêng những tội ác của anh ta cũng đủ để bị kết án chung thân.
Trước đây cảnh sát không bắt Phó Thừa Hàn, một phần là do hào quang của nam chính, một phần là vì không có bằng chứng cụ thể.
Cảnh sát cũng thực sự rất đau đầu.
Ai ngờ hôm đó khi họ đều bị đưa về đồn cảnh sát để ghi biên bản hỏi cung về vụ bắt cóc này.
Đồn cảnh sát đột nhiên nhận được một email nặc danh, trong email liệt kê tất cả tội ác của Phó Thừa Hàn trong nhiều năm qua.
Còn chu đáo làm bằng chứng thành từng trang Powerpoint.
Rõ ràng và đầy đủ, bằng chứng xác thực.
Cảnh sát nhìn vào bản PPT ấy, cảm động đến gớt nước mắt.
Người này thật tốt quá!
Vậy là Phó Thừa Hàn bị bắt, có lẽ nửa đời còn lại sẽ phải sống trong tù.
Khi tôi nghe tin này, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Tống Thời Thanh đang ngồi đọc sách bên cạnh.
“Có phải anh làm không?”
Tống Thời Thanh chớp mắt, đôi mắt ướt át, nhìn tôi với vẻ vô tội: "Miểu Miểu, sao anh có thể là loại người đổ thêm dầu vào lửa như vậy chứ?”
Chứ còn gì nữa!
Tôi cười khẩy, càng ở bên nhau lâu, tôi càng nhìn rõ bộ mặt thật của người này. Anh là một viên bánh trôi nhân mè đen! (Ý là trong đen ngoài trắng, sói đội lốt cừu)
Không ngờ Kiều Vi Vi đột nhiên tới tìm tôi.
Vừa gặp mặt, cô ta đã nước mắt ngắn nước mắt dài: "Chị ơi, xin chị hãy cứu anh Thừa Hàn!”
“Tại sao lại cầu xin tôi?” Tôi không hiểu gì cả.
Kiều Vi Vi ấp úng: "Không phải chị đang yêu Tống Thời Thanh sao, nghe nói anh ấy sẽ là người nắm quyền của nhà họ Tống. Nhà họ Tống đó quyền lực như vậy, chắc chắn anh ấy có khả năng cứu anh Thừa Hàn. Chị, chị hãy cầu xin anh ấy được không?”
Tôi bật cười: "Phó Thừa Hàn vào tù là do anh ta tự chuốc lấy, huống chi anh ta còn muốn hại tôi, sao cô lại nghĩ tôi nên cứu anh ta?”
Kiều Vi Vi do dự một hồi, có lẽ cũng cảm thấy không hợp lý, không nói nên lời.
Cô ta vốn muốn cầu xin những nam chính khác. Nhưng những người đó đều coi Phó Thừa Hàn là tình địch, sao có thể cứu anh ta, vì vậy cô ta đã chuyển sang tôi.
Tôi để lại cho cô ta một câu khuyên nhủ: "Kiều Vi Vi, càng sa lầy chỉ càng rơi vào vực sâu hơn, chỉ có tự lập tự cường mới thoát khỏi sự kiểm soát.”
Không biết Kiều Vi Vi có nghe vào không.
Nếu cô ta không nghe vào, thì tôi chỉ có thể nghiêm túc chúc phúc.
Nghe nói Kiều Vi Vi trở về khóc một trận vì chuyện của Phó Thừa Hàn, sau đó cô ta đã lấy lại tinh thần dưới sự an ủi của mấy nam chính.
Thiếu đi một Phó Thừa Hàn, bên cạnh cô ta lại xuất hiện những người đàn ông mới. Rồi cô ta lại bước vào vòng xoáy yêu ghét mới với những người đàn ông này.
Khi tôi nghe những chuyện này, không hề cảm thấy bất ngờ.
Ban đầu tôi có chút đồng cảm với Kiều Vi Vi, tôi nghĩ việc cô ta dây dưa với những người đàn ông này là do cốt truyện chi phối, không thể tự quyết.
Bề ngoài có vẻ được cưng chiều, nhưng thực chất Kiều Vi Vi đã mất đi linh hồn của chính mình, trở thành một cây tầm gửi lay lắt theo gió. Tôi đã từng nghĩ đến việc cứu cô ta, nhưng rõ ràng côta đã chọn cuộc sống như vậy.
Thôi vậy, tôi đã thoát khỏi cốt truyện, từ giờ trở đi chúng tôi cũng không còn quan hệ gì nữa.
Thế là, trong lúc tôi đang học luật, nữ chính và các nam chính đang xxx, khi tôi ôn thi thạc sĩ, nữ chính và các nam chính vẫn đang xxx. Khi tôi thi thạc sĩ thành công, nữ chính vẫn đang xxx với các nam chính.
Nhìn thấy tôi cầm bằng thạc sĩ luật của một trường đại học chính trị pháp luật nào đó, Kiều Vi Vi có vẻ phức tạp. Chắc hẳn cô ta cũng không ngờ rằng chị gái trông có vẻ không có tương lai này lại thực sự trở thành thạc sĩ luật.
Ngày tốt nghiệp thạc sĩ, tôi bước ra khỏi trường, Tống Thời Thanh đang đợi tôi ở cửa.
Ánh mắt trong trẻo của anh nhìn tôi, khóe môi nở một nụ cười đẹp, giống như lần đầu chúng tôi gặp nhau.
Đã tốt nghiệp nên tôi cần tìm việc, vì vậy trong mấy ngày qua tôi khá lo lắng.
Còn Tống Thời Thanh vừa tốt nghiệp đã tiếp quản công việc của công ty gia đình.
"Công ty anh thiếu một cố vấn pháp lý, không biết cô Miểu Miểu có hứng thú không?"
Tôi cười khẩy một tiếng: "Không."
"Vậy anh còn thiếu một chức vụ bà chủ Tống, em có hứng thú không?"
Người đàn ông trước mặt đột nhiên quỳ một gối xuống, tay cầm một chiếc hộp đựng nhẫn, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Tôi cười, đưa tay ra: "Cái này thì có thể xem xét."
…
Sau đó, nhờ nỗ lực không ngừng của mình, tôi đã thành công trở thành một luật sư.
Tôi làm công ích trợ giúp pháp lý cho những người bình thường không nhận được sự giúp đỡ.
Đây là ước mơ mà tôi đã có từ trước khi xuyên sách.
Không ngờ tôi lại thực hiện được ở thế giới này.
Thực ra tôi luôn lo lắng, không biết khi nào sẽ quay trở lại thế giới trước.
Rồi tôi nhận ra Tống Thời Thanh còn lo lắng hơn tôi, chỉ là anh biết cách giấu đi.
Nhìn vậy, tôi bỗng thấy không còn lo lắng nữa.
Có thể hoàn thành ước mơ của mình, có một người yêu chân thành, đã là điều may mắn nhất.
Như anh đã nói.
Đừng lo lắng, đừng sợ hãi.
Hãy xem mỗi ngày như là ngày cuối cùng để yêu thương nhau.
(Kết thúc chính truyện)