Tô Vệ thật sự không thể nghĩ ra được cách nào khác tốt hơn. Tuy rằng đệ đệ, muội muội là người tự do, nhưng nếu ra ngoài mà không có giấy chứng minh thân phận của quan phủ, trong thời gian ngắn thì còn được, nhưng cứ thế mãi thì nhất định sẽ có phiền phức.
Y không khỏi thở dài: “Đệ muốn mang theo số hàng hóa đó đúng không?”
“Đại ca, nếu các huynh là thổ phỉ thì chắc hẳn sẽ cần lương thực đúng không? Đệ và muội muội theo huynh đến sơn trại, nếu mang theo lương thực thì cũng không tính là ăn không uống không, như thế sẽ không liên lụy đến huynh. Chờ ba ngày sau đệ nhận được lương thực sẽ lập tức tụ họp với các huynh. Thế nào?” Tô Nguyên quyết đoán nói.
Tô Vệ há to miệng, không nói nên lời.
Hồi lâu sau, cuối cùng y cũng gật đầu.
Tô Nguyên không có chút tình cảm nào với phụ thân. Lúc mẫu thân còn sống, ông ta đã mập mờ với nữ nhân khác. Hiện giờ, hắn càng oán hận ông ta hơn vì đã khắt khe với con ruột bao nhiêu năm qua. Vì vậy, Tô Nguyên quyết định không chỉ không phản đối Đại ca mà ngược lại còn sảng khoái tán thành.
Hôm đó, Tô Vệ đưa Tô Oản về sơn trại trước.
Trong sơn trại có nhiều người, theo lý thuyết thì không cần Đại đương gia Diêm Như Ngọc đích thân xem thử, nhưng Diêm Như Ngọc cảm thấy dung mạo của Tô Vệ không tệ thì chắc hẳn muội muội y cũng không thua kém nên đặc biệt gọi người tới gặp.
Tô Oản vừa nghe thấy phải gặp thủ lĩnh thổ phỉ thì sợ hãi tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT