Diêm Như Ngọc quan sát Tô Vệ thật kỹ mấy lần. Người này khoảng ba mươi tuổi, tuổi này không tính là lớn, dung mạo vô cùng đoan chính, trông có mấy phần chính trực khác hẳn với loại hán tử thô lỗ như Vạn Thiết Dũng.
“Tô Vệ, ngươi có gì muốn nói không?” Diêm Như Ngọc bỏ qua Vạn Thiết Dũng, hỏi Tô Vệ.
Ánh mắt của người này hơi tối tăm, trông rất không có tinh thần: “Tùy ý.”
“Tô Vệ, sao ngươi dám nói chuyện với Đại đương gia như vậy!” Lương bá lập tức không vui. Đại đương gia nhà ông ấy hòa nhã như thế, chỗ nào cũng tốt. Hiện nay, trong sơn trại này có ai mà không kính nể nàng? Thế mà bây giờ lại có người không xem nàng ra gì, đáng bị ném vào núi cho sói ăn.
“Nghe nói ngươi là tiểu binh bị cha ta bắt về sơn trại đúng không? Nhìn dáng vẻ của ngươi hiện tại, chắc hẳn năm đó cũng là một tiểu sinh thanh tú. Nếu không bị bắt thì không chừng đã lên làm tiểu tướng quân rồi đúng không? Haiz, tiếc rằng ngươi không phải là nữ nhân. Nếu là nữ nhân, cho dù không làm được tướng quân thì cũng có thể làm di nương của Đại đương gia ta...” Diêm Như Ngọc cười tủm tỉm.
Sắc mặt của Tô Vệ hơi trầm xuống, những người khác lập tức cười ha ha.
“Ngươi vào sơn trại đã mười năm, sao bây giờ chịu nhục như thế mà không có lấy một người lên tiếng giúp ngươi vậy?” Diêm Như Ngọc nhướng mày, hơi ngạc nhiên, “Thật ra ta khá xem trọng tiểu tướng trong quân như ngươi đấy. Nhưng không ngờ ngươi lại là kẻ vô dụng chỉ biết làm những việc tốn sức thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play