Thịt khô vừa ra lò, vì còn nóng hổi nên mùi hương tỏa khắp bốn phía, ngay cả những người bên ngoài cũng có thể ngửi thấy.
“Đại đương gia đang làm món gì bên trong vậy? Thơm quá!”
“Chẳng phải mùi của hương liệu sao? Không phải Đại đương gia bảo chúng ta lên núi đào thật nhiều thứ kỳ lạ bên ngoài sơn trại sao? Hơn nữa, những người đi theo xuống núi đã nói rằng lão Chu cũng mua không ít hương liệu. Đều là thứ mà người giàu có dùng, có thể không thơm chắc!”
“Thật ra ta ngửi thấy mùi thịt. Không biết chúng ta có được nếm thử không...”
Đừng nói những người khác, ngay cả Thích Tự Thu ngửi thấy mùi thơm này cũng cảm thấy thèm ăn. Nhưng ông ấy tới để tìm hiểu tình hình chứ không phải tới để thưởng thức món ngon nên vẫn vô cùng bình tĩnh. Không chỉ vậy, ông ấy càng hy vọng thứ Diêm Như Ngọc làm ra thật sự hữu dụng để lấp kín miệng lưỡi thế gian.
Đương nhiên, Thích Tự Thu càng hy vọng sau này Diêm Như Ngọc có nhiều quyền lực hơn, ít nhất phải khiến không ai trong sơn trại dám nghi ngờ quyết định của nàng mới được.
Lúc lão đương gia còn sống, đừng nói là một nhà bếp lớn, cho dù tiêu tiền như nước, ném bạc xuống sông cũng sẽ không có bất cứ ai dám nhiều lời một câu nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT