Trung Nghĩa Vương thấy lão mẫu bị dọa thành như vậy thì vội vàng tiến lên: “Diêm Hương quân, chớ có nói bậy! Mẫu thân ta đã cao tuổi, không chịu nổi hoảng sợ!”
“Lá gan nhỏ như thế sao? Vậy sao còn dám hùng hùng hổ hổ trước mặt bổn tọa?” Diêm Như Ngọc hừ một tiếng rồi. Nàng đập vỡ món đồ trước mặt lão thái thái “bốp” một tiếng rồi vung tay từ dưới lên trên, tát lão thái thái một tát.
Mấy chiếc răng lung lay lập tức bay ra ngoài, toàn bộ đầu lưỡi đau đớn đến mức tê dại.
“Nếu đã không biết ăn nói thì từ nay về sau đừng nói nữa.” Diêm Như Ngọc lạnh lùng nói một câu.
“To gan!” Đến lúc này, Trung Nghĩa Vương nào còn bận tâm đến đôi mắt của Diêm Như Ngọc được nữa. Lão mẫu thân đã bị người ta đánh vào mặt, ông ta có thể không quan tâm sao?
“Người đâu, bắt nàng lại! Bổn vương phải đưa ngươi tiến cung để Hoàng thượng làm chủ!” Trung Nghĩa Vương nói tiếp.
“Làm chó săn không tệ. Ông còn rất hưởng thụ vinh quang mà mình dùng tức phụ nhi đổi lấy được nhỉ?” Diêm Như Ngọc châm chọc một câu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT