Diêm Như Ngọc mỉm cười nhìn lão đại phu. Nàng càng nhìn càng hài lòng về ông lão này.
“Nếu ông không thể trả lại mấy thứ đó được thì sớm chuẩn bị đi. Ta thấy ông đã một bó tuổi rồi, đừng có để chưa tới sơn trại thì mạng đã không còn. Vì vậy, nhân lúc bây giờ rảnh rỗi, ông phải tranh thủ thời gian viết hết những thứ có trong đầu mình ra. Như thế cũng tiện để truyền thụ cho người đồ đệ mà ông chưa từng thấy mặt.” Diêm Như Ngọc không hề khách khí nói tiếp.
Đây đều là vì già trẻ trong sơn trại của nàng!
Thể diện gì đó đáng giá bao nhiêu? Nàng có thể từ bỏ hết.
Mí mắt của lão đại phu giật liên hồi. Ông ấy tức giận đến mức muốn dậm chân, thế nhưng lại không thể từ chối Diêm Như Ngọc vô lại này, cuối cùng chỉ có thể hầm hừ quay về phòng.
Nhưng trong lúc tức giận, ông ấy cũng hơi tò mò.
Ông ấy nghiêm chỉnh cả đời, chưa từng thấy tiểu nha đầu nào vô sỉ, không biết xấu hổ như vậy, cũng không biết sơn trại Diêm Ma kia rốt cuộc ra sao.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play