Vị công tử này trái lo phải nghĩ, cuối cùng cắn răng trả lời: “Tiểu dân không có công danh, chỉ dựa vào sự che chở của phụ thân mà thôi, cũng chưa từng đọc mấy quyển sách, cưỡi ngựa, bắn cung càng không biết. Bình thường ở nhà chỉ gặp gỡ bằng hữu, ra ngoài dạo thanh lâu, uống rượu hoa, đến sòng bạc. Tuy chưa có chính thất nhưng trên danh nghĩa đã có dăm ba nha đầu thông phòng...”
Lúc này, hắn ta cũng bất chấp thể diện của mình.
Hắn ta đã nói đến nước này rồi, tên thổ phỉ này không thể xem trọng hắn ta được đúng không?
Diêm Như Ngọc nhìn hắn ta, lại cười cười: “Công tử thật có tính người. Người sống trên đời đương nhiên phải ăn nhậu chơi bời. Nếu ngay cả những chuyện này cũng làm không tốt thì sao còn tính là tồn tại? Nếu ngươi theo ta thì sau này bổn tọa sẽ đi dạo thanh lâu thay ngươi, uống rượu hoa thay ngươi, ngay cả nha đầu thông phòng trong nhà ngươi, bổn tọa cũng có thể chiếu cố thay ngươi. Như thế rất tốt, cực kỳ hợp ý ta.”
Vạn Châu Nhi bật cười theo.
Hoa Lan Dung vờ như không hề nghe thấy gì.
Chẳng phải chỉ là làm trái quy tắc, khiến thế gian phải kinh hãi thôi sao? Dù sao thì trong lòng nàng ấy cũng không trông chờ Đại đương gia thật sự đưa một tướng công về.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play