Vẻ mặt của Vạn Châu Nhi vô cùng đắc ý, nàng ta nói xong còn kéo mạnh y phục của Diêm Như Ngọc: "Nhìn xem, y phục này rách nát quá! Ai không biết còn tưởng rằng ngươi đi đánh nhau với hổ đấy! Đại đương gia uy phong lẫm liệt của chúng ta thật không có tiền đồ. Một đứa trẻ sáu tuổi trong trại khi đi ra ngoài cũng không nhếch nhác như ngươi đâu! Đã vô dụng như vậy mà còn có mặt mũi tiếp tục làm Đại đương gia của bọn ta sao? Nếu ta là ngươi thì ta sẽ lập tức nhảy xuống từ ngọn núi này, thà chết còn hơn, quay về chỉ càng thêm xấu hổ mà thôi!"
“Vạn Châu Nhi! Ai cho phép ngươi nói chuyện với Đại đương gia như vậy?!" Nghe thấy lời này, Lương bá lập tức quát nàng ta.
Nếu nói riêng với nhau thì cũng không sao, hai nha đầu này từ nhỏ đã châm chọc nhau, ông ấy đã quen rồi, nhưng bây giờ Vạn Châu Nhi lại ăn nói bậy bạ ngay trước mặt mọi người.
Mặc dù trại Diêm Ma có tới mấy trăm người nhưng mỗi sáng và tối đều ăn cơm cùng nhau. Trong trại có hơn chục cái nồi lớn và một loạt bàn ghế đã sắp chật kín người.
Ăn tối vào giờ này là quy định của trại. Sau bữa ăn này, mọi người phải đưa ra ý kiến của riêng mình. Vì vậy, Vạn Châu Nhi làm như vậy chính là khiến Đại đương gia mất mặt.
"Lương bá, chỉ có mình ông dung túng Diêm Như Ngọc thôi!" Vạn Châu Nhi không hề sợ hãi mà nói tiếp: "Chính bản thân ông cũng nhìn nàng ta đi. Nàng ta nào có phong thái của một Đại đương gia?!"
"Đúng là ngươi có phong thái đó, nhưng đáng tiếc ngươi lại không phải là Đại đương gia." Diêm Như Ngọc liếc nàng ta một cái, cười nói.
Vạn Châu Nhi tức giận trừng mắt, điều nàng ta ghét nhất chính là thái độ kiêu ngạo của Diêm Như Ngọc!
Là nữ nhi của lão đương gia, từ khi còn nhỏ, Diêm Như Ngọc đã được định sẵn là người kế thừa trại Diêm Ma. Nhưng bất hạnh thay, từ nhỏ đến lớn nàng đều nhát gan như chuột, vai không thể khiêng, tay không thể xách. Nàng không có tài, cũng không có đức, nhưng mọi người vẫn phải chu cấp cho nàng.
"Rất nhanh thôi, ngươi sẽ không còn kiêu ngạo như vậy được nữa đâu! Ngươi không biết đúng không? Cha ta và Tam đương gia hiện đang nghị sự với các thúc bá. Khi họ đi ra, e rằng ngươi sẽ phải nhường lại vị trí này thôi!" Vạn Châu Nhi cười lạnh một tiếng.
Trước đây, Diêm Như Ngọc vẫn luôn miệng nói không muốn làm Đại đương gia, nhưng tất cả mọi người trong trại đều nhớ đến ân huệ của lão đương gia nên ai cũng muốn cất nhắc nàng.
Đến tận ngày hôm nay, cuối cùng Diêm Như Ngọc đã khiến mọi người hoàn toàn thất vọng. Vì vậy, việc chọn ra một Đại đương gia khác đã là chuyện hết sức cấp bách. (App T-Y-T)
Chờ đến khi Diêm Như Ngọc không còn là Đại đương gia nữa...
Vạn Châu Nhi không nhịn được mà cười một tiếng.
"Như Ngọc, ngươi yên tâm đi, cho dù ngươi không còn là Đại đương gia nữa thì ngươi vẫn sẽ có chỗ ở ổn định ở trại Diêm Ma. Từ nay về sau, cha ta chính là cha của ngươi, nhất định sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt. Ta sẽ không để ngươi bị bắt nạt đâu.” Vạn Châu Nhi nói bằng giọng điệu quái gở rồi cười toe toét để lộ hàm răng trắng nhỏ.
Lương bá nghe thấy lời này thì lập tức lo lắng liếc nhìn Diêm Như Ngọc.
Diêm Như Ngọc chưa bao giờ muốn làm Đại đương gia, nhưng nàng không thể không đảm nhiệm vị trí này được.
Một khi mất đi vị trí này, nàng sẽ trở thành một nữ nhân bình thường trong trại. Thời gian đầu, có thể mọi người vẫn nhớ đến ân đức của cha nàng, nhưng ngày tháng trôi qua, ân tình trong quá khứ đương nhiên sẽ biến mất. Chỉ khi nàng tự đứng lên thì mới có thể giành được sự tôn trọng từ người khác.
Hơn nữa, địa vị của một nữ nhân bình thường trong trại thổ phỉ có thể cao đến đâu chứ? ( truyện trên app T Y T )
Lấy bữa ăn này làm ví dụ, nam nhân từ mười hai tuổi trở lên sẽ được ưu tiên thưởng thức thịt, rượu và thức ăn trước, còn những người già sức yếu, nữ nhân và trẻ con chiếm phần lớn trong trại chỉ ăn cho qua cơn đói mà thôi.
Hơn nữa, Diêm Như Ngọc khác với Vạn Châu Nhi. Cha nàng đã mất, nàng không còn ai để nương tựa. Nếu sau này có một nam nhân có chút uy tín trong trại vừa ý nàng thì chỉ cần nói một tiếng với Đại đương gia, hôn sự này chắc chắn sẽ được tiến hành, thậm chí còn không để ý đến việc tuổi tác chênh lệch thế nào...
Vì vậy, Diêm Như Ngọc chỉ có một con đường. Cho dù nàng thật sự trốn chạy thì vẫn tốt hơn nhường vị trí Đại đương gia này cho người khác.
"Đại đương gia! Ngài đừng để ý đến những lời này của nàng ta! Ngài là nữ nhi duy nhất của lão đương gia, ngài nhất định phải đảm nhiệm vị trí này! Đúng rồi, Tam đương gia vẫn luôn ủng hộ ngài. Chỉ cần ngài nói chuyện đàng hoàng với ngài ấy, cho dù có là Nhị đương gia thì cũng sẽ không có cách nào kéo ngài xuống được!" Lương bá lo lắng nói.