Đối diện với tình thế hỗn loạn này, không chỉ mình nguyên chủ thấy sợ hãi mà chính nàng cũng rất đau đầu.
Nhưng nếu đã sử dụng thân thể này thì đương nhiên nàng cần hiểu rõ tình hình của nguyên chủ.
Về phần sơn trại này thì...
Sau khi Lương bá giải thích, trong đầu nàng cũng chỉ có thêm vài ký ức mơ hồ...
Trại Diêm Ma khác với những sơn trại khác ở chỗ phần lớn người ở đây là người dân bị ức hiếp đến bước đường cùng, còn có một số binh lính bất đắc dĩ phải gia nhập quân đội từ nhiều năm trước, bọn họ không còn sự lựa chọn nào cả.
Tuy họ là thổ phỉ nhưng vẫn còn lương tâm.
Không động vào dân thường, nữ nhân và trẻ con. Sơn trại có nguồn tin riêng nên chỉ cướp tài sản của những thương nhân có tiếng là cường hào ác độc. Vả lại, bọn họ cướp xong thì chạy, không làm hại đến tính mạng người khác, chỉ lấy tiền và lương thực.
“Đã làm thổ phỉ thì bất kể cướp của ai cũng đều như nhau. Tục ngữ nói rất hay, làm kỹ nữ thì đừng nghĩ đến chuyện lập đền thờ trinh tiết. Có đúng không? Hơn nữa, ta thấy lão đương gia... cũng chính là cha của ta, không giết người chẳng qua vì sợ vướng phải việc kiện cáo liên quan đến mạng người, sẽ đắc tội với quan phủ nhỉ?” Diêm Như Ngọc nghe thấy những chuyện này thì không nhịn được mà cười khẩy.
“Chuyện đó... quả đúng là thật... Ai bảo đa số trong trại là người già và trẻ nhỏ chứ. Bọn họ dám làm loạn sao? Nhưng dù như thế thì đám quan nhỏ ở thành Cức Dương cũng phải thỉnh thoảng lên núi làm dáng một chút. Nếu không có chúng ta thì công trạng của bọn họ từ đâu ra chứ?” Lương bá cười một tiếng: "Ngài không ra ngoài nên không biết. Để ta nói với ngài vậy. Hễ là quan đến nhậm chức ở thành Cức Dương, chậm nhất là sau năm năm nhất định sẽ được thăng chức. Vì sao? Còn không phải vì bắt người của sơn trại này để lập công hay sao? Nhưng trên thực tế, thổ phỉ đã hoàn toàn được trấn áp sao? Chẳng qua là trong ngoài bắt tay nhau đóng kịch mà thôi. Lúc còn sống, lão đương gia cũng cho bọn họ không ít lợi lộc. Chẳng qua..."(App T-Y-T)
“Hơn nửa năm nay, chúng ta không biểu thị gì, quan chức điều xuống muốn lập uy, sợ rằng trại Diêm Ma cũng nằm trong danh sách..." Lương bá không khỏi lo lắng.
Nếu chịu đưa lễ thì việc tiêu diệt thổ phỉ chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi, nhưng nửa năm nay, bọn họ chưa từng đưa thứ gì qua, không chừng quan phủ sẽ làm thật.
Mí mắt của Diêm Như Ngọc giật giật: Đúng, đây lại là một phiền phức khác.
Đại đương gia thật sự không dễ làm mà, chẳng trách nguyên chủ lại muốn bỏ chạy...
Hai người đi theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo khoảng một, hai canh giờ mới rẽ vào khe núi nơi trại Diêm Ma toạ lạc.
Diện tích của khe núi này không nhỏ, theo lời Lương bá nói, trại Diêm Ma chiếm trên mười ngàn mẫu, có thể sánh được với một thôn lớn. Tuy nhiên, địa hình nơi này phức tạp, được bao quanh bởi những ngọn núi, chỉ có vài con đường nhỏ ngoằn ngoèo có thể đi đến đây, diện tích đất trồng trọt có thể sử dụng lại rất nhỏ, trong đất lẫn nhiều đá, lại nằm ở vùng hẻo lánh, dễ thủ khó công, từ xưa đến nay là địa bàn yêu thích của thổ phỉ, nếu không thì đây đã là một địa điểm tốt để trú ngụ. ( truyện trên app T Y T )
Diêm Như Ngọc vừa xuất hiện, nét mặt của mọi người lập tức trở nên phức tạp.
Nhất là khi nhìn thấy bộ y phục rách nát trên người nàng, ai nấy đều lắc đầu thở dài, sắc mặt không tốt, có vẻ như việc Đại đương gia là nàng lén lút chạy trốn đã không còn là bí mật.
Dù gì cũng là lão đại, bất kể làm tốt hay không thì thái độ cũng rất quan trọng. Thế mà nguyên chủ lại bỏ mặc nhiều người như vậy, chạy trốn một mình. Nàng ấy không được lòng người cũng không có gì kỳ lạ.
“Ôi chao! Đại đương gia của chúng ta về rồi đấy à? Sao người lại dính đầy bụi đất thế kia? Chẳng lẽ bất cẩn ngã xuống cái hố nào đó trên núi sao?” Sau khi đi vào cổng trại không lâu, Diêm Như Ngọc bị một tiểu nha đầu chặn lại.
Nha đầu này nhìn khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, đáng yêu, hoạt bát, nhưng hơi hỗn hào, trắng trợn nhìn chằm chằm vào y phục của nàng, có vẻ đang cười trên nỗi đau của người khác.
“Lương bá, nàng ta là..." Diêm Như Ngọc lập tức quay đầu nhìn Lương bá.
“Đây là tiểu nữ nhi của Nhị đương gia, Vạn Châu Nhi. Ngài và nàng ta lớn lên cùng nhau..." Lương bá đứng bên cạnh giới thiệu.
Tuy nói là lớn lên cùng nhau nhưng quan hệ lại không mấy tốt đẹp.
Lương bá vừa mở miệng, Vạn Châu Nhi lập tức nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quặc, cau mày nói: "Diêm Như Ngọc, não ngươi bị hư rồi à? Ngay cả ta cũng không biết? À, ta hiểu rồi. Nhất định là ngươi bị Lương bá bắt về trong lúc đang chạy trốn, không giữ được mặt mũi nên muốn giả ngây giả dại để lừa gạt mọi người cho qua chuyện đúng không?”