Diêm Như Ngọc đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn lão Chu: “Thật ra ông muốn nói với bổn đương gia rằng đã đến lúc nên xuống núi lần nữa rồi đúng không?”
“Thời tiết bây giờ ấm áp, thương nhân lui tới cũng nhiều. Chắc hẳn trong tay bọn họ có không ít thứ tốt mua được từ nam chí bắc.” Diêm Như Ngọc đột nhiên mỉm cười, “Lão Chu, không nhận ra đấy. Ông đúng là một nhân tài. Nếu không có ông nhắc nhở thì bổn đương gia cũng không biết làm thổ phỉ lại tốt như vậy.”
“Thổ phỉ như chúng ta còn có thể ngày ngày ăn thịt uống rượu! Nếu dân chạy nạn hoặc thôn dân biết chúng ta sống như thế thì có khi còn vội vàng làm thổ phỉ đấy nhỉ?” Diêm Như Ngọc cười, “Còn đám thương nhân liều mạng đi qua núi Khôn Hành của chúng ta chẳng qua là vì phường giao dịch ở quan ngoại mà thôi. Nếu bọn họ có thể đi thì tại sao chúng ta không thể?”
Lão Chu nghe đến đây thì khóe miệng giật giật.
“Đại đương gia...” Trước tiên đừng kích động...
“Nếu thế... Bổn đương gia muốn đích thân xuất quan một chuyến, mua thứ tốt hơn về.” Diêm Như Ngọc đập bàn, hận không thể lên lịch trình ngay lập tức.
Lão Chu đã hoàn toàn hóa đá.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT