Ngoài cổng trại, ngoại trừ mấy người canh gác thì không còn ai khác, Vạn Châu Nhi đã bị treo một lúc lâu, sắp không chịu nổi nữa, lại thấy Diêm Như Ngọc rời đi nên vội la lên: "Đại đương gia!”
“Nhỏ quá, ta không nghe thấy.” Diêm Như Ngọc dừng chân.
“Đại đương gia!” Vạn Châu Nhi nhịn nhục hô to một tiếng.
Diêm Như Ngọc cười: "Thấy ngươi thành kính đến thế, ta sẽ chỉ cho ngươi một cách.”
Vạn Châu Nhi nhanh chóng lắng nghe nhưng chỉ thấy Diêm Như Ngọc nói: "Động đậy đi, tay không động được thì lắc đầu đi. Những con muỗi này luôn hiếp yếu sợ mạnh, ngươi không động đậy thì bọn nó sẽ cảm thấy ngươi dễ bắt nạt, nhưng nếu ngươi lắc một cái thì chúng chỉ dám bay ong ong xung quanh chứ không dám chích đâu. Đúng, giống như ngươi đó.”
“Hàng ngàn con muỗi, ta chỉ nói vậy thôi, ngươi tự lĩnh hội đi! Đêm còn dài lắm, chúc ngươi ngủ ngon nhé.” Diêm Như Ngọc nói xong thì phất tay áo rời đi, chỉ để lại một bóng lưng tiêu sái.
Bây giờ Vạn Châu Nhi chỉ có thể nghe tiếng chứ không nhìn thấy người, dù thế thì nàng ta vẫn tức muốn nổ phổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT