Trình Nghiêu cảm thấy người của sơn trại Hung Nha này quá vô dụng. Ngoại trừ vài người ít ỏi còn dám giãy giụa một chút thì gần như tất cả những người khác khi bị đại đao kề vào cổ đều lập tức ngoan ngoãn như thỏ con.
Hơn nữa, trói được người một cách dễ dàng như thế thì có vẻ người bên sơn trại Diêm Ma càng oai phong hơn.
“Những người khác đi vào dọn hết đồ bên trong ra, mang đi!” Diêm Như Ngọc lại lần nữa hạ lệnh.
Trình Nghiêu sửng sốt: “Nơi này còn có cái gì?”
Bị gió lạnh thổi cả đêm, giọng cũng khàn khàn, sắc mặt đỏ bừng, đầu óc mơ màng, vừa nhìn đã biết là đổ bệnh rồi.
“Người của sơn trại Hung Nha không dọn đồ đạc đến đây thì chẳng lẽ để lại trong sơn trại cho cha ngươi lục soát mang đi sao?” Diêm Như Ngọc lườm hắn một cái.
Nếu không phải trước đó nàng đã tra khảo đám tù binh kia thì hoàn toàn không thể tìm được tới đây. Thậm chí, không phải tất cả người của sơn trại Hung Nha đều biết chỗ này. Ở đây có rất nhiều người bị bịt mắt đưa vào hang, hoàn toàn không có tư cách được biết đường dẫn tới chỗ ẩn nấp để giữ mạng này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play