Diêm Như Ngọc cũng không ngại phiền phức mà dông dài với Trình Nghiêu một hồi.
Nàng càng nói, sắc mặt của Trình Nghiêu càng khó coi. Tuy hắn là một kẻ ăn chơi trác táng, nhưng cha hắn, gia gia hắn, thúc bá hắn đều là quan tốt. Mưa dầm thấm đất, tuy hắn hơi vô dụng nhưng từ trong xương cốt vẫn cảm thấy quan lại nên làm chủ cho dân, tuyệt đối không được thông đồng làm bậy với tặc phỉ!
“Ngươi đang lừa ta để cha ta hạch tội Tri phủ kia! Bổn thiếu gia sẽ không mắc mưu đâu!” Trình Nghiêu cứng cổ.
“Bất kể đổi bao nhiêu quan phụ mẫu thì quy tắc vẫn như vậy thôi. Để cha ngươi hạch tội một kẻ này thì có ích lợi gì? Chẳng qua là bổn đương gia cảm thấy tiểu tử ngươi ngốc đến nực cười nên mới dạy cho ngươi một bài học thôi.” Diêm Như Ngọc cười một tiếng.
“Toàn nói miệng! Ngươi thậm chí còn không dám lộ mặt, sao ta có thể ngốc đến mức tin lời ngươi chứ?!” Trình Nghiêu thà chết chứ không mắc lừa.
“Ngươi khích bác ta cũng vô dụng thôi. Bổn đương gia xinh đẹp như hoa, sợ ngươi nhìn thấy thì về sau sẽ quên ăn mất ngủ. Vì vậy, đừng nghĩ tới chuyện này nữa.” Diêm Như Ngọc cũng không tức giận, hờ hững nhìn hắn, “Sơn trại của ta chưa bao giờ nuôi người rảnh rỗi. Tuy rằng cha ngươi đã đưa tiền, nhưng đồ ngốc nhà ngươi có thể khiến bổn đương gia cao hứng. Thế nên bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày ngươi phải chăn ngỗng hai canh giờ. Khi nào cha ngươi đánh sập sơn trại Hung Nha thì khi đó bổn đương gia mới có thể thả ngươi đi. Đúng rồi, người già và trẻ con trong sơn trại của ta còn chưa từng được thấy trò vui thế này bao giờ nên ta sẽ cho bọn họ tới xem ngươi làm việc. Làm cho tốt vào. Nếu làm tốt thì bữa tối có thêm thịt ăn, còn làm không tốt thì không được ăn.”
Diêm Như Ngọc không nhân từ với một kẻ ăn chơi trác táng đến vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT