Trình Nghiêu trợn mắt, nhìn tờ giấy trắng trước mặt, tức giận nhưng không dám nói lời nào.
“Đồ ngốc, ngoan ngoãn một chút đi. Ta cũng không cần ngươi viết gì ghê gớm, chỉ cần nói rõ ngươi bị người của sơn trại Hung Nha bắt lại, cần 10.000 lượng bạc để chuộc thân là được rồi. À, còn nữa, nói với cha ngươi rằng chính ngươi cầm một hộp trang sức trong nhà đi. Nếu ông ấy cũng muốn chuộc lại châu báu thì đưa thêm 10.000 lượng nữa. Ngươi và châu báu cùng một giá cũng xem như bổn đương gia cho ngươi mặt mũi rồi.” Diêm Như Ngọc tiến lên, vỗ vỗ mặt đồ ngốc, cười tủm tỉm nói.
Hơi lạnh nhẹ nhàng dính lên mặt, không hề đau chút nào, thậm chí ngón tay mảnh khảnh kia còn vô cùng xinh đẹp.
Đương nhiên, nếu Đại đương gia này không gọi hắn là đồ ngốc thì trong lòng hắn sẽ thoải mái hơn một chút.
“Ngươi thật sự xem bổn thiếu gia là đồ ngốc sao? Rõ ràng các ngươi là sơn trại Diêm Ma!” Trình Nghiêu oán hận nghiến răng. Người hắn hận nhất chính là sơn trại Hung Nha kia. Gã chột đó lại to gan muốn đưa hắn về làm tiểu quan, quả thực đáng chết!
“Tốt nhất là ngươi đừng nói bậy. Biết nhiều cẩn thận bị ta diệt khẩu đấy.” Diêm Như Ngọc nhìn thoáng qua ngọc bội trên eo hắn, giật ra, “Thứ này hẳn là đồ dùng tùy thân nhỉ? Dùng nó làm tín vật được đấy. Đúng là một miếng ngọc tốt.”
“Nếu bổn thiếu gia không viết thì sao?” Trình Nghiêu siết chặt tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT