"Biết sai rồi sao?" Lý Bình thản nhiên hỏi.

Lý Ngô dập đầu thật mạnh, khẽ nói: "Hài nhi không nên mưu hại đồng môn..."

Còn chưa dứt lời, hắn ta đã chịu một cú đạp nặng nề!

Cả người Lý Ngô bay ra ngoài, đập vào trên vách đá, hắn ta căn bản không dám chậm trễ, vừa trượt xuống đã lập tức xoay người bò lên, không quan tâm lau máu trên khóe miệng, cuống quít quỳ một lần nữa.

"Mưu hại đồng môn bị phạt bao nhiêu tiền?" Lý Bình cười lạnh, "Ngươi báo thù cho Tư Quảng không sai, dù nói thế nào các ngươi cũng là bá chất! Dù Thánh tông chỉ quan tâm mạnh được yếu thua, nhưng chung quy nội ngoại khác biệt. Là huyết nhục trong nhà, ngươi yêu thương chất tử cũng là chuyện tốt."

"Đòi linh thạch của di nương cũng không có vấn đề!"

"Nàng tư chất thấp, tử tôn đều đã qua đời, so với việc lãng phí tài nguyên vào trên người mình, không bằng để ngươi dùng, dù sao còn có thể tiến bộ mấy phần."

"Nhưng trước khi ngươi ra tay, có thể điều tra lai lịch của đối phương trước không hả?!"

Giọng nói của hắn ta đột nhiên cao hơn, "Thứ không có đầu óc! Bùi Lăng kia nhập môn chưa đến một năm, mới mấy tháng đã đột phá từ Luyện Khí tầng bốn đến Luyện Khí tầng chín, ngươi biết điều này có nghĩa là gì không?"

"Thiên tư cực lớn, tài hoa tuyệt diễm, dù Hàn Tư Cổ là thiên kiêu số một ngoại môn vào mười năm trước, cũng không có tốc độ tu luyện như vậy!"

"Hơn nữa, không chỉ có thiên phú tu luyện cực kỳ tuyệt vời, sáng nay hắn chỉ dùng một đao đã giết chết Điền Tòng Hoành Luyện Khí tầng chín!"

"Ngươi có thể nhìn ra hắn tu luyện cái gì không?"

"Huyết Quỷ độn pháp, Huyết Sát đao pháp!"

"E rằng đến ngày hôm nay, những ngoại môn đệ tử bình thường cũng chưa từng nghe nói đến hai môn tuyệt học này, dù may mắn được tiếp xúc, căn bản cũng không có tư cách tu luyện."

"Bùi Lăng này không chỉ học được, nội môn Chấp Sự đường còn chưa có ý tìm đến hắn gây chuyện, hiển nhiên hắn có người ở trong tông môn, hơn nữa địa vị không thấp, đủ để phá vỡ quy tắc thông thường!"

"Đây là đãi ngộ mà Trịnh Kinh Sơn còn không có!"

"Tư chất cực tốt lại có đủ chỗ dựa, đợi một thời gian nữa, chắc chắn Bùi Lăng này sẽ có tiền đồ vô lượng."

"Với thực lực của hắn, sau khi Thi Đấu Ngoại Môn kết thúc, chắc chắn sẽ Địa Đạo Trúc Cơ, tiếp theo thuận lợi tiến vào nội môn. Không cần mấy chục năm đã có thể đi vào Kết Đan, thậm chí vượt qua lão phu!"

"Ngươi là đồ ngu, không biết cái gì hết, không tìm hiểu cái gì đã trêu chọc một kẻ địch mạnh như thế cho lão phu, ngươi muốn hại chết toàn bộ Lý gia ta sao!"

"Phụ thân, hài nhi biết sai!" Lý Ngô nghe vậy, vốn sắc mặt đã trắng bệch, bây giờ càng không có tí máu nào, liên tục không ngừng thỉnh tội, "Là hài nhi hồ đồ, nghĩ đến bên di nương cất giữ một khoản linh thạch lớn cho Tư Quảng, hơn nữa Tư Quảng cũng luôn cung kính với hài nhi, cho nên lúc đăng ký gặp phải Bùi Lăng kia, cho rằng là một cơ hội..."

"Hành động này của hài nhi cũng vì lo lắng Tư Quảng đã chết lâu vậy rồi, Bùi Lăng vẫn còn khỏe mạnh, sẽ thể hiện ra là Lý gia ta sợ hắn... Hài nhi biết sai! Sau này hài nhi không dám nữa!"

Hắn ta vừa nói vừa dập đầu, Lý Bình không thay đổi sắc mặt nhìn hắn ta, một lúc sau mới lên tiếng: "Tự đi xuống nhận ba mươi roi."

"Cũng may Điền Tòng Hoành chết nhanh, không tiết lộ đôi câu vài lời, Bùi Lăng kia căn bản không biết ngươi đang giở trò, nếu không..."

"Lần này chỉ là trừng phạt nhẹ, để ngươi nhớ lâu một chút."

"Ta đã sắp xếp xong bên di nương của ngươi."

"Nhớ kỹ, ta không hy vọng sẽ xảy ra những chuyện tương tự nữa!"

"Nếu không, dù ngươi là con ruột của ta, cũng đừng trách ta không nhớ tình phụ tử!"

Thấy Lý Ngô run rẩy đồng ý, vẻ mặt Lý Bình hơi dịu đi, trầm giọng nói: "Việc của Bùi Lăng dừng ở đây! Về sau đừng nhắc lại nữa, càng không cho phép trêu chọc nửa phần!"

...

Lan Xuân biệt viện.

Bùi Lăng vừa trở về, còn chưa kịp tu luyện đã nghe thấy Tiểu Từ bẩm báo, nói là ngoài động phủ có người cầu kiến.

Hắn khẽ nhíu mày, bấm niệm pháp quyết gọi ra một mặt thủy kính xem thử, không nhịn được giật mình.

Người đến là Bùi Hồng Niên.

Sau khi suy tính, Bùi Lăng mở cấm chế, để Tiểu Từ dẫn đối phương đi vào chính đường rồi dâng trà.

Từ lúc Bùi Hồng Niên đi vào cửa, vẻ mặt đã hơi hoảng hốt.

Nhất là lúc nhìn thấy Tiểu Từ mang trà lên, chén trà Điệp Luyến Hoa dát vàng phần miệng là năm cánh hoa, các mặt trái phải đều khắc phù văn Tụ Linh Địch Trần, lúc rót nước trong vào chén cũng đặc biệt trong suốt, mát lạnh.

Đương nhiên lá trà cũng là linh trà, dù là cảm giác hay từ mức độ dồi dào của linh lực, đều tốt hơn không biết bao nhiêu số là trà mà Bùi gia vất vả lấy được trước đây. Nước pha trà là linh tuyền lấy từ trong lòng đất, ngọt ngào đậm đà, còn mang theo chút hàn ý. Loại hàn ý này không tổn thương người uống, ngược lại khiến người uống cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Từ tình cảnh lúc tiếp khách này, sau khi Bùi Hồng Niên thấy hoảng hốt, lại bắt đầu sợ hãi.

Hắn ta cẩn thận cầm chén trà, sợ không cẩn thận làm hỏng lại đền không nổi.

Bùi Lăng lại không để ý, mấy bộ đồ trà, lá trà, nước suối này đều vơ vét từ Hàn thị sơn trang, đúng lúc Lan Xuân biệt viện thiếu đồ dùng thường ngày.

Hắn dứt khoát ném hết cho Tiểu Từ xử lý, uống một ngụm trà vào miệng, mặc dù cảm thấy mùi vị không tệ nhưng cũng không quan tâm.

Chủ yếu là với tu vi hiện tại của hắn, gần như có thể bỏ qua tác dụng của linh trà này.

Có sức lực khoe khoang còn không bằng nuốt thêm một viên Thối Cốt Đan cực phẩm.

Một lát sau, ngay lúc Bùi Lăng muốn trực tiếp hỏi lý do Bùi Hồng Niên đến đây, Bùi Hồng Niên đã mở miệng trước: "Bùi, Bùi Lăng, từ khi nào tu vi của ngươi lại cao như vậy?"

Lúc này, tâm trạng của Bùi Hồng Niên rất phức tạp.

Không chỉ phát hiện tộc đệ này xưa đâu bằng nay, tài lực hùng hậu đến mức khiến hắn ta khó có thể tin, càng không ngờ Bùi Lăng im hơi lặng tiếng, đã đến tu vi Luyện Khí tầng chín!

Buổi sáng hắn ta đi theo Tôn Ánh Lan, nghe nói Bùi Lăng muốn tham gia vòng đấu loại Thi Đấu Ngoại Môn, còn tưởng tộc đệ này bị điên.

Căn cứ vào suy nghĩ có linh thạch để kiếm ngu sao mà không kiếm, hắn ta còn vụng trộm lấy tất cả gia sản đi đặt Bùi Lăng thua, kết quả trực tiếp đền hết cả của cải...

Về sau hắn ta vẫn quan chiến ở lôi đài chữ Bính.

Đây là vì ở lôi đài chữ Bính có Tiền Văn Sở sư huynh, tu vi Luyện Khí tầng chín, vẻ ngoài tuấn tú, tính tình hào phóng, là thiên kiêu nổi tiếng nhất ở Hòe Âm phong, danh tiếng còn cao hơn cả Điền Tòng Hoành.

Tôn Ánh Lan hâm mộ hắn ta đã lâu, hôm nay dậy thật sớm trang điểm cũng vì đến đó cổ vũ. Đám người Bùi Hồng Niên luôn đi theo Tôn Ánh Lan, tất nhiên cũng hoạt động xung quanh lôi đài chữ Bính, chưa từng rời đi nửa bước.

Giữa chừng nghe nói Điền Tòng Hoành bị thuấn sát, có không ít người đến chỗ hắn ta và Tôn Ánh Lan nghe ngóng việc của Bùi Lăng, nhưng hắn ta chỉ nghĩ cách lấy lòng Tôn Ánh Lan, cũng không coi ra gì, chỉ thuận miệng nói mấy câu.

Cho đến lúc sau, Tôn Ánh Lan bị một vị sư tỷ kéo sang bên cạnh khẽ nói chuyện một lát, cũng đến hỏi thăm về Bùi Lăng, thậm chí còn bắt hắn ta phải kể chi tiết không được bỏ sót, lúc này Bùi Hồng Niên mới cảm thấy không thích hợp.

Sau khi vòng đấu loại kết thúc, Bùi Hồng Niên đứng sau lưng Tôn Ánh Lan, từ xa đã thấy Bùi Lăng đứng trong hàng ngũ tu sĩ thắng ba vòng, lại nghe người ta bàn tán, Điền Tòng Hoành chết dưới đao của Bùi Lăng, còn có Phương Dã sư huynh đã là Luyện Khí tầng chín, cũng bị một đao của Bùi Lăng loại bỏ!

Lúc này Bùi Hồng Niên mới nhận ra, tộc đệ này của mình đã trở thành kẻ có thực lực không lường được trong vòng đấu loại ở Hòe Âm phong, được vinh dự trở thành thiên kiêu!

Cảm xúc trong lòng Bùi Hồng Niên lên xuống ngổn ngang, chỉ nghe Bùi Lăng nói ngắn gọn: "Là trong khoảng thời gian này."

Nói xong lời này, thấy Bùi Hồng Niên hơi ngơ ngác, Bùi Lăng không nhịn được cảm thấy nhàm chán.

"Trong nhà còn chưa biết chuyện của ngươi." Bùi Hồng Niên lấy lại bình tĩnh, nói, "Nếu cha ta biết ngươi đã vượt qua vòng đấu loại Thi Đấu Ngoại Môn, chắc chắn sẽ rất vui vẻ."

Bùi Lăng thản nhiên nói: "Ừm."

Trong lòng hắn không hề dao động, hắn không oán hận Bùi gia, dù sao nơi đó cũng đã nuôi lớn hắn. Nhưng nếu nói thấy biết ơn và muốn báo đáp, thì hoàn toàn không tồn tại.

Mọi người cứ nước sông không phạm nước giếng là được.

Hắn hoàn toàn không có chủ đề chung với tộc huynh này, lúc này thấy đối phương chỉ nói mấy chuyện nhàm chán, cảm thấy lãng phí thời gian, đang muốn lấy lý do đuổi đối phương về để đi tu luyện, Tiểu Từ lại tới bẩm báo: "Chủ nhân, lại có người tới chơi."

Bùi Lăng nhíu mày, gọi thủy kính ra xem, người đứng ở cổng là Tôn Ánh Lan.

Tôn Ánh Lan vẽ lông mày thoa son môi, trên mi tâm dán một cái hoa điền được chế tạo từ lông đuôi của một con chim tước dị chủng.

Loại hoa điền này có thể khúc xạ tia sáng, tản ra hương thơm kỳ lạ và màu sắc nghê hồng, tăng thêm vẻ đẹp cho nữ tu.

Nàng còn chải búi tóc Cửu Hoàn Vọng Tiên, trên đầu cắm trâm ngọc, trâm hoa phù dung khảm bảo thạch, vẻ ngoài tinh xảo quyến rũ, mặc một bộ váy màu xanh hoa văn tứ hợp như ý may mắn, để lộ ra da thịt trắng nõn ở trước ngực, trên chuỗi vòng ngọc có một viên hồng bảo thạch long lanh lớn khoảng ngón cái, màu sắc như máu, càng làm nổi bật da thịt trắng hơn tuyết, má đào tươi tắn.

Nàng còn ăn diện long trọng hơn lúc sáng đi xem Tiền Văn Sở tỷ thí, hiển nhiên đã cẩn thận trang điểm một lượt.

Bùi Lăng lại cau mày, phất tay để thủy kính tản đi, nói với Tiểu Từ: "Không biết, bảo nàng về đi."

"Bùi Lăng, đã trễ thế này rồi, hay là để Ánh Lan sư muội vào nói chuyện đi." Bùi Hồng Niên nghe vậy lại hơi không nỡ, khuyên nhủ, "Hơn nữa, có thể nàng tới tìm ta."

Bùi Lăng im lặng nhìn Bùi Hồng Niên, tên liếm cẩu này đã liếm sạch đầu óc của mình rồi sao?

Nhưng suy nghĩ một chút, hắn vẫn mở cấm chế, để Tiểu Từ dẫn Tôn Ánh Lan vào.

"Ánh Lan gặp qua Bùi sư huynh." Sau một lát, Tôn Ánh Lan đi vào chính đường, không buồn nhìn Bùi Hồng Niên lấy một cái, đi thẳng đến trước mặt Bùi Lăng nhẹ nhàng thi lễ, dịu dàng nói.

Lúc này dáng vẻ của nàng rất dịu dàng, ánh mắt nhìn về phía Bùi Lăng mềm mại đến mức có thể bóp ra nước.

Bùi Hồng Niên lại nhìn đến ngây người, đêm nay Ánh Lan sư muội thật đẹp!

Hơn nữa, hắn ta chưa từng thấy Tôn Ánh Lan dịu dàng như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play