"Các ngươi đều là bảo sao hay vậy, căn bản không biết chân tướng! Để ta nói cho các ngươi biết đã xảy ra chuyện gì, biết Bùi Hồng Niên không? Một tên phế vật cả ngày đi theo Tôn Ánh Lan đấy, Bùi Lăng này là tộc đệ của hắn. Bùi Hồng Niên si mê Tôn Ánh Lan nhiều năm không được coi trọng, vì tranh thủ tình cảm với đám người Triệu Nham, không tiếc tiến cử tộc đệ này của mình."
"Tôn Ánh Lan vì Bùi Lăng trẻ trung tuấn tú, lại là niềm vui mới, đương nhiên đặc biệt quan tâm."
"Vì để Bùi Lăng này nổi danh, nàng đặc biệt thuyết phục Điền Tòng Hoành sư huynh cố ý thua Bùi Lăng, ai biết Bùi Lăng này không có chút liêm sỉ nào, đã nói làm dáng một chút để hắn thắng, lại nhân lúc Điền Tòng Hoành sư huynh không hề đề phòng, lạnh lùng giết hại!"
"Nếu không tin, các ngươi đi nghe ngóng xem, hôm nay Tôn Ánh Lan vừa đến đã đặt Bùi Lăng thắng."
"Khi đó Bùi Lăng không có danh tiếng gì, nếu không phải biết nội tình, Tôn Ánh Lan sẽ đổ linh thạch xuống sông xuống biển sao?"
Mặc dù trận giao đấu của Bùi Lăng và Điền Tòng Hoành diễn ra trước mắt bao người, nhưng trên Hòe Âm phong có quá nhiều đệ tử.
Hơn nữa nhiều lôi đài đồng thời tiến hành, vì vậy ngoại trừ đám đệ tử đứng xung quanh lôi đài chữ Giáp tận mắt thấy được, thật ra phần lớn mọi người căn bản không biết chân tướng của trận giao đấu kia.
Lại thêm trước đây Bùi Lăng không có chút danh tiếng nào, lúc này nghe nói có ẩn tình khác, Điền Tòng Hoành lại là đệ tử thành danh nhiều năm ở Hòe Âm phong, lập tức tin bảy phần.
Theo việc càng ngày càng nhiều nói như vậy, chẳng mấy chốc cái gọi là Bùi Lăng thuấn trảm Điền Tòng Hoành, đã bị "sự thật" Điền Tòng Hoành thất bại vì có nội tình khác ép xuống.
Nhất là không biết có người dùng cách gì xác nhận Tôn Ánh Lan vừa đến đã đặt Bùi Lăng một trăm linh thạch, lại hiểu rõ cách làm người của nàng, nàng là người tuyệt đối không lấy ra một khoản linh thạch như thế nói đùa, lập tức cùng nhau tiến lên: "Ta đặt Phương Dã sư huynh!"
"Ta cũng đặt Phương Dã sư huynh!"
"Chờ chút! Trả lại linh thạch cho ta, ta không đặt Bùi Lăng, ta cũng đặt Phương Dã sư huynh!"
Bùi Lăng không hiểu ra sao, chẳng mấy chốc hắn đã nghe được tỉ lệ đặt cược của mình đang nhanh chóng tăng lên, từ lúc bắt đầu là một trăm đền một, biến thành năm mươi đền một, ba mươi đền một, mười đền một... Mãi cho đến cuối cùng, lại đạt đến mua một đền mười!
Nhìn về phía lôi đài chữ Giáp, hình như trận chiến của Giáp bốn và Giáp tám sắp kết thúc, sau khi hỏi rõ hạn mức hiện tại vẫn là năm trăm linh thạch, Bùi Lăng nhanh chóng lấy linh thạch ra, mua mình thắng.
Sau khi lấy được ngân phiếu định mức, hắn đang muốn rời đi, lại thấy một tu sĩ áo đen dẫn đầu mấy tu sĩ đều lấy ra năm trăm linh thạch mua hắn thắng.
Tu sĩ áo đen kia lại là tên tu sĩ la hét to nhất muốn đặt Phương Dã thắng...
Lúc Bùi Lăng trở lại lôi đài chữ Giáp, Giáp tám vừa chiến thắng xuống đài.
Chấp sự liếc nhìn hắn, nói: "Trận tiếp theo, Giáp mười hai với Giáp mười bốn."
Bùi Lăng và Phương Dã đồng thời nhảy lên lôi đài.
"Phương Dã sư huynh!" Thấy cảnh này, mọi người dưới đài đều vui mừng.
"Phương Dã sư huynh không phải Điền Tòng Hoành, lần này ta đặt hai trăm linh thạch, nhất định có thể kiếm lại số tiền đặt cược cho tên phế vật Điền Tòng Hoành vào trước đó!"
"Ta tìm người mượn linh thạch, đặt đầy năm trăm! Bùi Lăng này căn bản là tên vô dụng, chỉ dựa vào vận khí mới thắng Điền Tòng Hoành, nếu không phải trước đó Điền Tòng Hoành bị trọng thương, hắn đã chết từ lâu!"
"Không sai, trận chiến kia lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, Bùi Lăng này thắng mà không vẻ vang!"
"Nhìn kỹ, tiểu tử này đúng là tuấn tú, cũng sắp bằng ta rồi, chẳng trách Tôn Ánh Lan lẳng lơ kia lại chịu tốn nhiều sức lực mua chuộc Điền Tòng Hoành vì hắn..."
Chấp sự đứng trên đài nghe vậy da mặt co rúm, phần lớn đệ tử Hòe Âm phong muốn gia thế không gia thế, muốn thực lực không thực lực, tầm mắt chật hẹp, đầu óc ngu si, thật sự cái gì cũng dám nói!
Thực lực của Bùi Lăng này, không nói những cái khác, chỉ dựa vào một đao vừa nãy đã đủ chen vào mười vị trí đầu của ngoại môn!
Phương Dã được cho là đứng hàng đầu ở Hòe Âm phong, nhưng cũng chỉ cùng cỡ với Điền Tòng Hoành.
Bùi Lăng dùng một đao là có thể chém Điền Tòng Hoành, dù Phương Dã đã đề phòng từ sớm, nhiều lắm là chống đỡ được hai chiêu của hắn!
Lúc này, Phương Dã bình tĩnh mắt nhìn tu sĩ áo đen dưới đài, thấy sư đệ này khẽ gật đầu với mình, lập tức yên lòng.
"Bắt đầu!" Chấp sự lấy lại bình tĩnh, trầm giọng quát.
Phương Dã chắp tay với Bùi Lăng: "Bùi sư đệ, xin chỉ giáo!"
Nói xong lao về phía Bùi Lăng trước!
Bùi Lăng không dám sơ suất chút nào, mặc dù bản thân đã nói trước với đối phương, nhưng ở trong tông môn nham hiểm thế này, ai biết đối phương có lấy tiền không làm việc hay không?
Hắn rút Yếm Sinh Đao ra, chém ngang qua!
Đao khí chưa chạm đến góc áo Phương Dã, thân hình Phương Dã đột nhiên khựng lại, sau đó bay ngược ra, bay thẳng ra ngoài lôi đài, nặng nề ngã vào trong đám người!
"Đao pháp của Bùi sư đệ quá tốt, ngu huynh mặc cảm không bằng!" Phương Dã quát to một tiếng, khóe miệng mơ hồ có vết máu, tỏ vẻ khiếp sợ nói.
Tu sĩ áo đen nhanh chóng lao ra từ trong đám người, đỡ Phương Dã dậy rồi bỏ chạy.
Mấy tên đồng bạn khác thì vung một xấp ngân phiếu định mức thật dày, đi thẳng đến chỗ Thái Khỏa: "Trả tiền, trả tiền! Phương Dã sư huynh thua, nhanh trả tiền!"
Bùi Lăng không khỏi trợn mắt hốc mồm, diễn giả như thế, coi những người khác là kẻ ngu sao?
"Giáp mười hai thắng." Chấp sự mặt không thay đổi tuyên bố.
Sau khi Bùi Lăng xuống đài đi tìm Thái Khỏa đổi linh thạch, đúng lúc gặp tu sĩ áo đen kia, đối phương cũng thân thiện mỉm cười với hắn.
Đổi xong linh thạch, Bùi Lăng chú ý Phương Dã đang đứng bên ngoài đoàn người nhìn quanh.
Hắn suy nghĩ, đi tới.
"Bùi sư đệ, chúc mừng." Thấy Bùi Lăng đến gần, Phương Dã mỉm cười chắp tay nói.
"Đa tạ Phương sư huynh." Bùi Lăng khách khí trả lễ, sau đó thử dò xét, "Tình huống vừa rồi, không biết tông môn có ý gì không?"
"Bùi sư đệ cứ yên tâm." Phương Dã không thèm để ý nói, "Lúc bắt đầu Thi Đấu Ngoại Môn đã nói, không cấm bất kỳ thủ đoạn nào! Linh thạch cũng là một loại thủ đoạn."
Bùi Lăng như có điều suy nghĩ: "Ta hiểu, đa tạ Phương sư huynh."
Rất nhanh, vòng đấu loại ở Hòe Âm phong đã kết thúc.
Có tu sĩ lấy thuật pháp truyền âm toàn phong, để tất cả đệ tử thắng ba vòng tập hợp ở lôi đài chữ Giáp.
Bùi Lăng nhanh chóng tới, chỉ thấy một lão giả râu tóc bạc trắng đứng chắp tay trên lôi đài chữ Giáp, khí tức cường đại.
Hắn chưa từng gặp người này, sau khi đối phương nghe chấp sự bên cạnh khẽ thì thầm, lại nhìn Bùi Lăng thêm mấy lần, nhưng vẻ mặt bình thản không nhận ra suy nghĩ gì.
Sau một lát, tất cả tu sĩ thắng ba vòng đã có mặt, tổng cộng mười sáu người.
Lôi đài chữ Giáp theo thứ tự là Bùi Lăng, Giáp tám Luyện Khí tầng tám, Giáp mười bảy Luyện Khí tầng tám và Giáp nhị mười lăm Luyện Khí tầng tám; lôi đài chữ Ất là Ất một Luyện Khí tầng tám, Ất chín Luyện Khí tầng tám, Ất mười một Luyện Khí tầng tám, Ất hai mươi bảy Luyện Khí tầng chín; lôi đài chữ Bính thì là Bính ba Luyện Khí tầng tám, Bính mười Luyện Khí tầng tám, Bính hai mươi mốt Luyện Khí tầng chín, Bính hai mươi sáu Luyện Khí tầng chín; tu sĩ thắng ba vòng ở lôi đài chữ Đinh đều là Luyện Khí tầng tám, theo thứ tự là Đinh hai, Đinh mười ba, Đinh hai mươi hai và Đinh ba mươi hai.
Trong mười sáu người, chỉ có bốn tu sĩ Luyện Khí tầng chín, so sánh ra hai vị Luyện Khí tầng chín là Điền Tòng Hoành và Phương Dã bị loại cũng khá xui xẻo, nhưng trong vòng đấu loại này, vận khí cũng là một loại thực lực.
Sau khi mọi người tập trung, lão giả đứng trên lôi đài thản nhiên nói: "Lão phu Lý Bình, là trưởng lão Hòe Âm phong. Lần này phụ trách vòng đấu loại Thi Đấu Ngoại Môn ở Hòe Âm phong."
Trong lòng Bùi Lăng bỗng nhiên nhảy lên một cái, Lý Bình?!
Ngay trong ngày hắn nhập môn đã làm thịt Lý Tư Quảng, tổ phụ của hắn ta là Lý Bình!
"Gặp qua Lý trưởng lão!" Lúc này, đám người rối rít khom mình hành lễ, Bùi Lăng cũng vội vàng khom lưng theo, cũng may bây giờ mình đã tìm Trịnh Kinh Sơn làm chỗ dựa, đối phương cũng không dám làm gì hắn...
Lý Bình nhìn Bùi Lăng, không ngờ tiểu tử này lại không chết, hơn nữa tu vi đạt đến Luyện Khí tầng chín.
Lần trước Lý Tư Quảng bị giết, hắn ta còn tưởng là Trịnh Kinh Sơn giở trò quỷ, Bùi Lăng này chỉ là đứa con ghẻ, lại đã sớm bị sắp xếp trở thành Trành Quỷ trong Chiêu Hồn Phiên của Trần Hoàn. Vì vậy thiết kế để Miêu Thành Dương đi trả thù Trịnh Kinh Sơn, kết quả Miêu Thành Dương là tên vô dụng, ngày thường rất thương yêu Miêu Thành An, vào lúc quan trọng lại sợ hãi, chỉ đánh Trịnh Kinh Sơn gần chết chứ không giải quyết được gì.
Ngược lại Bùi Lăng này, chẳng những sống rất tốt, còn sống thoải mái đến bây giờ...
Thế nhưng, hắn ta nhớ lúc tiểu tử này mới vào tông môn chỉ là Luyện Khí tầng bốn?
Lúc này mới bao lâu, đã đến Luyện Khí tầng chín... Suy nghĩ của Lý Bình xoay chuyển, thu lại tầm mắt, chậm rãi nói: "Vòng đấu loại ở Hòe Âm phong đã kết thúc, chư vị đều là người tài của bản phong. Tiếp theo, các ngươi phải đối mặt với phần tuyển chọn toàn bộ ngoại môn Nam Vực."
"Nam Vực có tổng cộng 54 ngọn núi, địa điểm tuyển chọn ở trên Nhược Tú phong – chủ phong Nam Vực."
"Cân nhắc đến có vài người đã hao tổn trong vòng đấu loại, cho nên ba ngày sau các ngươi tập trung ở đây, lão phu sẽ đích thân đưa các ngươi đến Nhược Tú phong, tham gia tuyển chọn."
"Tốt, đây là phần thưởng chiến thắng vòng đấu loại của các ngươi."
Nói xong, Lý Bình vung ống tay áo lên, lập tức vẩy ra một đống linh thạch, bị bàn tay vô hình nâng lên, gọn gàng bay tới trước mặt mười sáu tên tu sĩ. Mỗi người không nhiều không ít, vừa đúng một ngàn linh thạch hạ phẩm.
Bùi Lăng không dám lập tức ra tay, sau khi nhìn những người khác nhận lấy cung kính nói đa tạ, mới cẩn thận dùng linh lực bao bọc linh thạch, đặt vào trong một túi trữ vật.
Lý Bình đứng trên cao nhìn xuống, nhìn rõ ràng một màn này, hơi híp mắt lại, nhanh chóng vung tay áo một lần nữa, biến mất ngay tại chỗ.
Đêm đó, một động phủ ở Hòe Âm phong.
Trong thư phòng trang trí theo phong cách cổ xưa.
Sắc mặt Lý Bình âm trầm, ngồi xuống giường mây.
Cách đó không xa, Lý Ngô sắc mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, còn không dám thở mạnh.