"Vậy thì..." - Đản Hoàng ngẩng đầu nhìn Vân Triều, nhóc chần chừ rồi lấy cái đuôi chỉ vào Ragdoll: "Còn bé này...là chuyện gì đây?"

Vân Triều nhảy từ trên bàn xuống, Ragdoll nghe thấy động tĩnh liền quay đầu nhìn Vân Triều. 

Vì Đản Hoàng và Đồng Tiền đều đang nhìn nên nó không dám đứng lên mà chỉ quỳ rạp trên sàn nhà rồi từ từ lê từng bước đến bên cạnh Vân Triều. Khi đến cạnh Vân Triều được rồi nó vội giấu gương mặt nhỏ xíu vào trong bộ lông trắng tinh của Vân Triều.

Bề ngoài của Ragdoll nhiều lông nhưng thực tế thì rất nhẹ, cho nên dù bị nó dựa vào người nhưng Vân Triểu vẫn đứng yên không lung lay một chút.

Vân Triều nói: "Tôi nhặt được đó! Khi tôi nhìn thấy thì em ấy đã ngất xỉu vì đói, tôi nghĩ có lẽ ông chủ còn thiếu mèo nên mang em ấy đến đây luôn!"

Đản Hoàng bất đắc dĩ nói: "Cậu thấy tính cách em ấy phù hợp làm ở quán cà phê mèo này sao?"

Những con mèo trong quán cà phê mèo thông thường sẽ có vẻ ngoài thân thiện và đáng yêu, tuy Vân Triều có vẻ lạnh lùng không phù hợp với yêu cầu nhưng cô nhóc này không nhát gan. Ngay cả khi có người đến gần thì vẫn cô nhóc cũng không hề trốn tránh mà sẽ nằm im một chỗ nhìn người trước mặt với biểu cảm như đang nhìn loài người tìm cách lên thiên đường, vui vui thì có thể “thưởng” cho một cái tát. Còn cô bé Ragdoll này thì không giống vậy, rụt rè và dễ giật mình, mới đối mặt với Đản Hoàng và Đồng Tiền thôi mà đã sợ đến mức nằm rạp xuống sàn nhà không dám đứng dậy.

Vân Triều hỏi ngược lại: "Có mèo nào mà không sợ ác bá với lưu manh hả?"

Có thể mèo rừng xuất phát từ lòng tốt nhưng mặt của y thật thật rất gian manh, còn phần Đản Hoàng thì...béo quá, người bình thường vẫn hơi sợ khi đối diện với một đồng loại to gấp đôi mình mà, đúng không? Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Đản - ác bá - Hoàng: "......."

Đồng - lưu manh - Tiền: "....."

Đồng Tiền nháy mắt ra dấu với Đản Hoàng: Trời ơi cô ấy dữ quá ông ơi!

Đản Hoàng: Tập làm quen đi, ai biểu cổ đẹp quá chi!

Bùi Thời Dịch nhịn cười, sau đó đưa tay vỗ nhẹ trấn an hai nhóc mèo lớn trong nhà. Đản Hoàng và Đồng Tiền bị công kích đột ngột nên đứng nép người về phía sau Bùi Thời Dịch, không dám hó hé một lời.

Vân Triều nói: "Em ấy tên là Phiên Đường...trên đường đến đây tôi đã nhặt được!" – cô nhóc dừng lại, cũng bỏ qua việc tại sao trên đường lại nhặt được một con mèo Ragdoll đắt tiền, rồi nói tiếp: "Em ấy từng đánh nhau với các con mèo khác cho nên hơi sợ mèo, tính cách tuy nhút nhát nhưng rất dễ thân với con người!"

Ánh mắt của Bùi Thời Dịch rơi vào vết xước trên lưng Phiên Đường, cậu đoán rằng có lẽ đó là cuộc chiến đơn phương từ một phía sau khi bị bắt nạt, cũng không trách được nhóc con lại sợ mèo đến vậy.

Vân Triều giơ đuôi lên vỗ về Phiên Đường, ra hiệu cho bé mèo nhỏ đi đến trước mặt Bùi Thời Dịch.

Phiên Đường đi đến trước mặt Bùi Thời Dịch, ngẩng đầu rồi nhẹ nhàng gọi cậu thật to.

Là một con mèo Ragdoll, Phiên Đường có bộ lông sẫm màu quanh tai và mắt, trên lưng cũng có một mảng sẫm màu, còn lại là lông trắng. Đôi mắt màu xanh nước biển, đối lập với màu lông quanh mắt làm cho đôi mắt càng thêm nổi bật, có thể nói đôi mắt này có thể miêu tả như văn thơ vẫn thường nói, đó là mắt sâu thẳm. Thế nhưng ánh mắt lại trong suốt như nước, tiếng kêu thì nhẹ nhàng và ngọt ngào.

Khó trách người ta hay nói mèo Ragdoll là mèo tiên nữ!

Bùi Thời Dịch ngồi trên thảm, để Phiên Đường cẩn thận bước lên đầu gối của mình, rồi cậu đưa tay vuốt ve bộ lông mềm như lụa sa tanh của Phiên Đường.

Từng sợi lông mềm mại xuyên qua kẽ tay của Bùi Thời Dịch mang theo hơi lạnh trong phòng máy lạnh. Bùi Thời Dịch - người đã tìm hiểu rất nhiều kiến thức về mèo - ngay lần chạm đầu tiên đã nhận ra có gì đó không ổn --- Ragdoll có lông dài nhưng độ dài lông của Phiên Đường không đủ tiêu chuẩn của một con mèo bình thường.

Bùi Thời Dịch bình tĩnh ước tính độ dài lông của Phiên Đường một lần nữa, không sai, dường như ngắn hơn bình không nằm trong phạm vi tiêu chuẩn vốn có. Nhưng không sao vì dù gì giờ nhóc con vẫn còn nhỏ, đối với con người mà nói trừ khi có dụng cụ đo lường cụ thể nếu không sẽ không nhận ra.

"Phiên Đường ngoan quá!"

Bùi Thời Dịch vuốt theo sống lưng của Phiên Đường đi xuống.

Nghe được lời khen, Phiên Đường giẫm lên đầu gối của cậu, dùng chút sức dụi vào lồng ngực cậu, cái đuôi thì đặt lên cổ tay của Bùi Thời Dịch.

Nhớ lại những gì Vân Triều đã nói trước đó, khi cô nhóc gặp được Phiên Đường thì Phiên Đường gần như đã ngất vì đói. Có lẽ nhóc con này đã bị bỏ rơi, còn lý do bị bỏ rơi thì....

Bùi Thời Dịch chạm vào lớp lông không đủ dày ở cổ của Phiên Đường, có lẽ cậu đã đoán được.

Phiên Đường không phải là Ragdoll thuần chủng. Nhưng vậy thì sao? Vẻ đẹp thì liên quan gì đến giống nòi chứ?

Phiên Đường mềm mại nằm trong vòng tay của Bùi Thời Dịch, để lộ ra cái bụng mịn màng với lớp lông tơ, bốn bàn chân có móng vuốt cũng cuộn tròn lại. Đôi mắt to tròn màu xanh nước biển, cái mũi nhỏ xíu hồng hồng và cái miệng cũng nhỏ xíu xinh xinh, không ngừng nhìn về hướng Bùi Thời Dịch và kêu meo meo.

Dù bị bỏ rơi nhưng dù sao cũng được con người nuôi nên Phiên Đường vẫn rất thích thân thiết với con người.

Bạc Cận đi đến bênh cạnh Bùi Thời Dịch, quan sát một lát rồi nói: "Cô nhóc này cũng biết làm nũng đấy!"

Năm thuở mười thì mới có một khi nghe được một câu dễ nghe từ miệng của Bạc Cận, Bùi Thời Dịch cũng không nói gì mà thầm đồng ý. Cậu cong chân lên, một tay ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của Phiên Đường và nhẹ nhàng gãi cầm của cô nhóc: "Giống như tên của cô nhóc vậy!"

Phiên Đường là một nguyên liệu làm bánh ngọt ở phương Tây, thành phẩm sẽ là những chiếc bánh đẹp mắt và đắt tiền. Nhưng dường như cô bé Phiên Đường này lại ngọt ngào hơn cả những chiếc bánh ngọt kia.

Bé mèo Đồi Mồi nhỏ trên người Bạc Cận nhìn vào cái đuôi đang vẫy của Phiên Đường, bèn bò từ cái áo sơ mi và cái quần đắt tiền của cục trưởng xuống rồi vồ lấy cái đuôi của Phiên Đường. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Phiên Đường giật mình quay người lại, phát hiện ra là một con mèo con, thế là kêu meo meo và để cho bé mèo Đồi Mồi nhỏ muốn làm gì thì làm.

Hai bé mèo Đồi Mồi sinh đôi, một con thì vồ lấy cái đuôi, một con thì nhào vào lòng của Ragdoll.

Cục trưởng đại nhân không có mèo trong tay bèn xoa xoa đầu ngón tay của chính mình rồi cúi người xách Đồng Tiền đang nhìn hai bé mèo Đồi Mồi với ánh mắt hâm mộ vào lòng.

Lông của mèo rừng cũng giống như lông mèo, tuyệt vời.

Đồng Tiền nằm cứng đơ trong vòng tay của Bạc Cận, từ tai cho đến đuôi đều căng cứng như một chiếc bánh mì baguette kiểu Pháp.

Y vẫn chưa quên ai đã xách y về Cục Quản Phi và y cũng biết người này chính xác là đại BOSS hàng thật giá thật.

Tại sao lại muốn vuốt lông của tôi? Vuốt lông ông Đản Hoàng ngốc bạch ngọt mũm mỉm kia không thích hơn hay sao?

Đồng Tiền rớt nước mắt: Tôi khổ quá mà!

Đến giờ tan làm, Đồng Tiền rớt nước mắt tiễn Bạc Cận ra về.

Đản Hoàng thấy kì lạ nên hỏi: "Bộ cậu thích ngài Bạc lắm hả?"

"Tôi thích..." - Đồng Tiền khó khăn nói ra hai chữ còn lại - "nhiều lắm!"

Khát vọng muốn sống đã kéo y lại --- Bạc Cận - một lão đại hàng thật giá thật như vậy cho nên không được nói xấu sau lưng!

Bùi Thời Dịch - đang cho hai bé mèo Đồi Mồi sinh đôi uống sữa bỗng nói: "...Ba tháng tiếp theo cậu sẽ cặp anh ta mỗi ngày luôn đó! Vui hông? Thích hông?" Còn cậu thì không vui không thích chút nào hết!

Đồng Tiền nghe vậy thì meo một tiếng và khóc thét.

Đản Hoàng hoảng sợ: "Cậu bị sao vậy?"

Vân Triểu nói: "Chắc là vui quá thôi!"

Đồng Tiền rưng rưng: "....Ừ, vui lắm! Rất là vui luôn!!!" 

Buổi tối,

Sau khi Bùi Thời Dịch dỗ hai bé mèo con bám dính lấy mình ngủ xong thì Vân Triều đứng ngoài gõ cửa.

Bùi Thời Dịch mới tắm xong, nghe thấy tiếng động vội cài nút áo ngủ và nói: “Mời vào!”

Vân Triều nhẹ nhàng chen qua khe cửa, phía sau là Phiên Đường.

Phiên Đường dựa vào người Vân Triều, hai cô nhóc ngồi trước thảm ngửa đầu nhìn Bùi Thời Dịch.

Bùi Thời Dịch xuống giường, ngồi trước mặt hai mỹ nhân mèo, cười và nói: "Sao thế?"

Phiên Đường kêu hai tiếng rồi bò vào ngực Bùi Thời Dịch, cuộn mình nằm lọt thỏm, mềm mại ngọt ngào nhìn yêu hết mức. Ngay cả Bùi Thời Dịch cũng không có cách nào từ chối một nhóc mèo dễ thương thế này.

Vân Triều nói: "Phiên Đường có chuyện muốn nói với anh nhưng sợ anh không hiểu nên nhờ tôi đến đây!" - Phiên Đường vô tình mở linh trí, tuy thông minh đấy nhưng tu vi quá thấp nên không nói được tiếng người. Ngược lại tu vi của ông chủ rất mạnh nhưng không biết ông chủ thuộc tộc nào, biết đâu ông chủ không hiểu tiếng mèo thì sao.

Bùi Thời Dịch nắm chân trước của Phiên Đường lắc lắc: "Anh nghe hiểu được, Phiên Đường bé nhỏ muốn nói gì với anh hả?"

Hai tai Phiên Đường dần cụp xuống, không biết nên nói từ đâu và nói thế nào, cô bé đành bất đắc dĩ nhìn về Vân Triều.

Mèo sư tử im lặng nhìn cô bé.

Với việc mở linh trí thì Phiên Đường hiểu tại sao gia đình luôn yêu thương lại từ bỏ mình – vì cô bé là một con mèo Ragdoll không thuần chủng và không có bộ lông dài lộng lẫy như những con mèo cùng giống.

Lang thang bên ngoài nửa tháng, cô bé vất vả lắm mới tìm được nhà mới nhưng tận sâu trong lòng cô bé cũng lo lắng sẽ bị bỏ rơi một lần nữa.

Nếu không nói ra thì chẳng phải là gạt người sao? Cô bé phải gạt một người có lòng tốt muốn nuôi mình sao?

Phiên Đường ngẩng đầu nhìn Bùi Thời Dịch, sau đó cúi đầu từ từ và nói nhỏ: "Thật ra tôi là một con mèo không thuần chủng, nếu anh nuôi tôi sẽ bị người trong nghề cười nhạo!"

Bùi Thời Dịch vuốt lưng Phiên Đường một cách chậm rãi và nói: "Đó là vì họ ghen tị khi anh nuôi được một tiểu tiên nữ mà thôi!"

Phiên Đường giật mình, nhỏ giọng nói: "Anh giữ tôi lại thật sao? Tôi không dễ thương như những con mèo Ragdoll khác đâu!"

Bùi Thời Dịch nói: "Phiên Đường dễ thương không phải vì em là Ragdoll mà bởi vì em chính là Phiên Đường!"

Cậu cười nhẹ: "Là tiểu tiên nữ trong nhà chúng ta!"

Phiên Đường đưa móng vuốt đầy lông ôm chặt lấy cánh tay của Bùi Thời Dịch, ngại ngùng vùi mặt vào trong lòng cậu. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

...

Cho đến hiện tại quán cà phê mèo đã có bốn bé mèo trưởng thành. Trong thời gian ngắn, Bùi Thời Dịch sẽ không tuyển thêm mèo khác nữa, mà việc trang trí cửa hàng cũng đã bắt đầu.

Trong lúc cửa hàng bắt đầu sửa chữa và trang trí thì Bùi Thời Dịch đã đưa mấy bé mèo trong quán đi ra ngoài chụp album ảnh.

Chụp ảnh xong, Đản Hoàng lẻn vào trong ngực Bùi Thời Dịch ăn thịt khô cậu mang theo và hỏi: "Ông chủ ơi, sao chúng ta lại chụp nhiều ảnh như vậy, tốn tiền nhiều lắm đó!"

Tài chính của họ cũng đâu dư dả gì đâu!

Bùi Thời Dịch hôn nhẹ lên tai nó, mỉm cười: "Qua một thời gian nữa nhóc sẽ biết!"

Quán Hàm Thiền nằm cuối góc phố Thạch Lựu, không như những tòa nhà khác, đây là một tòa nhà độc lập nhỏ. Mặt tiền tuy rộng nhưng cách bày trí rất bình thường, không vuông vức như những căn nhà thông thường mà hơi quanh co.

Qua nhiều lần trao đổi với nhà thiết kế thì cuối cùng Bùi Thời Dịch đã chọn làm theo phong cách cổ tích. Làm thêm vài cửa sổ và treo rèm mỏng có dây thắt lại hai bên, không nặng nề như những loại rèm cửa khác nhưng lại che nắng và có tính thẩm mỹ đẹp. Dù chưa hoàn thành nhưng không gian cũng đã toát lên nét mộng mơ cổ tích.

Cách sắp xếp chỗ ngồi thì theo kiểu quán trà sữa. Gần quầy sẽ có một dãy bàn và ghế ngồi cao, bàn thấp và ghế sô pha sẽ đặt ở cửa sổ, trên bàn sẽ đặt một số bàn đồ chơi nhỏ. Sàn nhà được trải thảm mỏng màu be, vách tường cũng sẽ đóng các kệ trang trí (nhà cây cho mèo), các kệ này được nối với nhau thành những thang gỗ để mèo có thể tùy ý nhảy lên xu. Cây xanh trang trí trong quán sẽ lựa chọn những loại cây phù hợp với con người và được đặt ở những khu vực cao thấp khác nhau. Tóm lại là tận dụng hết mức ưu thế của địa hình để tạo nên một cảm giác thần bí.

Thiết kế đèn áp tường, nội thất bằng gỗ, những vật trang trí nhỏ không dễ phát hiện...sau khi sửa chữa và trang trí lại thì quán cà phê mèo giống như một kho báu nhỏ chứa những điều bé nhỏ nhưng đầy bất ngờ.

Đây không phải là ý tưởng của nhà thiết kế Khổng Phiên Dương mà là ý tưởng của Bùi Thời Dịch.

Khổng Phiên Dương nhìn thân hình cao gầy trước mặt đưa tay bắt lấy chú gấu bông từ trên kệ xuống và nhét vào trong lòng một bé mèo rừng. Mèo rừng giật cả mình nhảy lên cao, mắt thấy trò đùa thành công nên ông chủ nhỏ ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Quán cà phê mèo này cũng giống như chủ quán vậy, nơi nơi đều có những điểm sáng khiến người ta không khỏi tò mò. Mà so ra thì chủ quán có khi càng sáng hơn cả quán cà phê mèo.

Quán cà phê mèo sau khi sửa sang thì đã khoác lên người một diện mạo mới hoàn toàn từ trong ra ngoài.

Không Phiên Dương cảm thán nói lớn: "Tôi không ngờ kết quả lại tuyệt vời như thế này!"

Bùi Thời Dịch ôm Phiên Đường trong lòng, cô bé ở trong quán cà phê mèo vài ngày nên cân nậng và phát triển đã bình thường trở lại. Lông mềm mướt như sợi sa lanh. Nhan sắc của tiểu tiên nữ một lần nữa được tỏa sáng.

Đã rất lâu rồi Phiên Đường không nhìn thấy người nào khác ngoài ông chủ của mình, cô bé rất thân thiện với con người, nên hiện tại cô bé dùng ánh mắt tò mò nhìn Khổng Phiên Dương chăm chú. Chỉ đăng ở app tyt thôi nha!

Bùi Thời Dịch cúi đầu cười: "Phiên Đường có muốn qua bên đó không?"

Phiên Đường nhẹ nhàng kêu một tiếng "meo" ý là cô bé muốn.

Khổng Phiên Dương thụ sủng nhược kinh: "Ý là tôi có thể ôm, ôm bé mèo này sao?"

"Tất nhiên rồi, tiểu công chúa của chúng tôi rất thích anh đó!"

Bùi Thời Dịch nhẹ nhàng đưa Phiên Đường vào vòng tay của Khổng Phiên Dương.

Khổng Phiên Dương cũng là một cao thủ nuôi mèo nên nhanh chóng tìm được tư thế ôm mèo một cách thoải mái nhất. Cảm giác như chạm vào mây mà đám mây này lại tỏa ra hương thơm của kẹo dẻo, Không Phiên Dương say mê nói: "Có mèo thật sự là chuyện tốt nhất trên đời!"

Bùi Thời Dịch đến quầy bar rót hai ly nước, cậu đưa một ly cho Khổng Phiên Dương: "Anh thế này thì khi về nhà thế nào cũng sẽ bị mèo cào một trận cho xem"

Khổng Phiên Dương đang ngập tràn trong mùi mèo, mà sự thật thì đúng vậy, ở nhà anh ta có nuôi một bé mèo Anh lông ngắn. Giờ anh ta lại ôm Phiên Đường thế này thì chắc chắn khi về nhà sẽ bị tiểu tổ tông không nhìn mặt mấy ngày: "Không sao hết, ôm một cục bông thế này thì bị vậy cũng đáng, haha!"

Anh ta đi về hướng Bùi Thời Dịch, nhìn một cuốn sách đang mở sẵn trên quầy bar, anh ta hét lên: "Wei, wei đây là gì vậy?"

Cuốn sách được đặt đứng, nhìn giống như một cuốn album ảnh lớn, được làm rất đẹp. 

Nhưng đẹp không phải chuyện quan trọng, quan trọng là trong đó có những bức ảnh chụp trên phông màu xanh đẹp quãi đạn!

Mỗi bức ảnh trông giống như một chứng nhận thân phận, nhưng ảnh trong đó không phải là người mà là mèo.

Chụp ảnh thẻ cho mèo sao? Ông chủ à, cậu đúng là thiên tài luôn đấy!

*Tác giả có lời muốn nói: Vân Triều là tiên nữ, Phiên Đường là tiểu thiên sứ…

___Editor: mỗi lần mèo rừng Đồng Tiền xuất hiện là lại buồn cười =))))))))))
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play